Diệp Trường Nhạc mồ hôi đầm đìa, dường như có chuyện gì đó vô cùng quan trọng. Trước khi Diệp Ngọc Trâm kịp nói thì Tạ Quốc Hùng đã trầm giọng nói: “Hiện tại Gia Bảo đã mất tích, nhưng nếu ông muốn vi phạm thỏa thuận với Gia Bảo, Tạ Quốc Hùng tôi là người đầu tiên không đồng ý.”
Anh ta cho rằng Diệp Trường Nhạc đang rất mừng rỡ khi biết được Trần Gia Bảo mất tích và ông ta nổi lên tâm tư tính kế như nhà họ Tiêu, muốn thay đổi thỏa thuận với Trần Gia Bảo, không truyền lại chức chủ nhà của nhà họ Diệp cho Diệp Ngọc Trâm nữa.
Vì vậy, anh ta mới nói ra những lời trên. Với thực lực của nhà họ Tạ hiện tại thì việc khiến cho Diệp Trường Nhạc phải chịu nhiều thiệt thòi là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Diệp Trường Nhạc cười khổ nói: “Cậu Hùng hiểu lầm rồi. Nhà họ Diệp chúng tôi chỉ là gia đình nhỏ, tôi cũng không có can đảm làm chuyện đó. Tôi vừa nhận được tin người nhà họ Tiêu đang lái xe đến đây, hơn nữa bọn họ không có vẻ gì sợ hãi cả, hình như đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ. Tôi lo lắng Ngọc Trâm sẽ gặp nguy hiểm nên mới vội vàng chạy đến thông báo cho các người. Nhân tiện, tôi muốn xem liệu cậu Bảo có thực sự sống chết không rõ như lời đồn bên ngoài đang nói hay không. Ôi, bây giờ… bây giờ phải như thế nào mới tốt đây.”
“Người nhà họ Tiêu lại dám chủ động đến đây sao?” Tạ Quốc Hùng gần như bật cười. Lúc trước khi Trần Gia Bảo ở đây, chỉ một câu nói của anh đã có thể giáng nhà họ Tiêu xuống thứ mười tám tầng địa ngục.
Bây giờ, chẳng qua Trần Gia Bảo chưa rõ sống chết mà người nhà Tiêu đã dám chủ động đến cửa khiêu khích, thực đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà. Đột nhiên, di động của Thành Trung vang lên. Sau khi trả lời cuộc gọi, sắc mặt ông ta chợt thay đổi: “Xong rồi, chuyện lớn này không ổn…”
Tạ Quốc Hùng cảm thấy trong lòng nảy lên một điềm báo xấu, anh ta nói: “Ông Trung, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Thành Trung cười khổ, nói: “Vừa mới nhận được tin tức, hơn một giờ trước, đột nhiên Ưng Kiến Hoa của nhà họ Ưng phá vỡ cấm chế mà cậu Bảo đã hạ trên người ông ta lúc trước, khôi phục căn cơ tu luyện của chính mình và đánh chết tất cả những người trông giữ ông ta. Sau đó ông ta đã biến mất.”
Ưng Kiến Hoa chạy thoát rồi? Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi. Ưng Kiến Hoa là một cường giả cấp bậc Tông Sư.
Người này có thể gây ra mối đe dọa lớn cho bọn họ, đặc biệt là bây giờ việc sống chết của Trần Gia Bảo vẫn chưa rõ ràng. Trong số những người có mặt ở đây, bao gồm cả Hồng Liên, e rằng không có ai có thể ngang sức với ông ta.
“Bây giờ không biết tung tích của Gia Bảo, Ưng Kiến Hoa lại chạy ra ngoài. Theo thông tin vừa rồi của ông cụ Nhạc cung cấp, sở dĩ nhà họ Tiêu dám kiêu ngạo tới cửa như vậy, khả năng cao là bọn họ đã thông đồng với Ưng Kiến Hoa… Đây thực sự là nhà dột mà còn gặp mưa rào.” Tạ Quốc Hùng cảm thấy vô cùng đau đầu.
“Cậu Hùng, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ?” Thành Trung hỏi. Tạ Quốc Hùng vừa là anh vợ của Trần Gia Bảo, vừa là con trai cả của nhà họ Tạ. Bây giờ không có Trần Gia Bảo ở đây, đương nhiên Thành Trung sẽ lấy ý kiến của Tạ Quốc Hùng trước. Không đợi Tạ Quốc Hùng lên tiếng, Diệp Trường Nhạc đã vội vàng nói: “Chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Ưng Kiến Hoa chính là cường giả cấp bậc Tông Sư, ông ta và cậu Bảo tồn tại ngang hàng nhau.
Nếu ông ta thực sự cấu kết với nhà họ Tiêu, làm sao chúng ta có thể bảo vệ tính mạng mình chứ? Chạy ngay đi…”
“Muốn chạy? Chạy nổi không?” Đột nhiên, một giọng nói hùng hồn vang lên bên tai mọi người. Tuy rằng người nói ở bên ngoài biệt thự nhưng bọn họ đều nghe rõ ràng, hiển nhiên là người đó có tu vi dũng mãnh. Sắc mặt của mọi người lần lượt thay đổi, bởi vì họ biết rằng Ưng Kiến Hoa đã ở đây.
Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, cánh cửa sắt to lớn của biệt thự bị đá bay ra và đập mạnh vào tường biệt thự tạo thành một lỗ lớn, bức tường đỏ sụp đổ ngay lập tức. Tạ Quốc Hùng, Thành Trung và những người khác đều thay đổi sắc mặt, đồng thời sợ hãi vô cùng.
May mà cánh cổng sắt lệch khỏi vị trí của phòng khách, nếu không thì trừ Hồng Liên ra, những người không biết võ công như bọn họ thể nào cũng phải bị thương nặng.
Ngay sau đó, Ưng Kiến Hoa dẫn đầu mang theo đám người nhà họ Tiêu hùng hổ bước vào, nhìn sơ qua thì có hơn chục người trông vô cùng kiêu ngạo và tàn ác. Ứng Kiến Hoa phớt lờ Tạ Quốc Hùng và những người khác, ông ta sải bước thẳng đến chỗ của chủ biệt thự và ngồi xuống như thể ông ta đã trở thành chủ nhân của nơi này.
Ông ta lớn tiếng hỏi: “Trần Gia Bảo ở đâu?” Lời nói của ông ta được dùng nội lực thâm hậu, giọng nói vang vọng khắp phòng khách khiến cho màng nhĩ của Diệp Ngọc Trâm, Hoàng Thiên Hạnh và những người khác đều bị ù đi, đầu óc choáng váng buồn nôn.