Gã có chút thở phào, hỏi tiếp: “Cô sao vậy?” Ngoài ý muốn của Liễu Thành Phùng, Đạm Đài Thái Vũ lắc đầu nói: “Cảm ơn ý tốt của ông nhưng hấp thu phật lực bên trong phật cốt xá lợi để thăng tu vi của mình là chuyện tôi không thể làm được.”
“Tại sao?” Liễu Thành Phùng nhíu mày, không kìm lòng được lên giọng nói: “Cô có biết để lấy được viên phật cốt xá lợi này, tôi đã trả giá ra bao nhiêu hay không?” Đạm Đài Thái Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần sáng tỏ, kiên định nói: “Ông tận tâm tận lực vì Thái Vũ, cả đời này Thái Vũ không thể quên, sau này chắc chắn sẽ hết sức báo đáp. Nhưng dựa vào vật bên ngoài để thăng tu vi của mình, chuyện này trong mắt Thái Vũ chính là gian lận không thể nghi ngờ, cho dù có đánh bại được Trần Gia Bảo cũng là thắng mà không vang.”
“Tôi biết thực chất bên trong cô rất kiêu ngạo, nhưng với tình huống trước mắt thì ba năm sau cô nghĩ rằng mình có thể đánh bại Trần Gia Bảo sao?” Liễu Thành Phùng cố nén lửa giận trong lòng, nếu đổi lại là người khác, có lẽ gã đã sớm tát cho một cái rồi.
“Nhất định tôi sẽ siêng năng tu luyện để đánh bại được Trần Gia Bảo.” Sắc mặt của Đạm Đài Thái Vũ càng thêm phần kiên định, nhưng tay cầm kiếm ngược lại càng trầm tĩnh hơn: “Tóm lại, làm hết sức mình, nghe theo số mệnh.”
“Mọi thứ đều nghe theo số phận? Cho nên cô trơ mắt nhìn để đợi ba năm sau mình bị Trần Gia Bảo đánh bại sao?” Liễu Thành Phùng lắc đầu cười nhạt, giận này không tranh, hận này không trả.
“Không, tôi tin tưởng vào năng lực của chính mình. Ba năm sau chưa chắc tôi đã bị Trần Gia Bảo đánh bại.” Đạm Đài Thái Vũ nói. Nhưng vừa dứt lời, cô ta lại trầm mặc. Với trình độ tu luyện đang ngày một thăng cấp của anh, chỉ dựa vào sự nỗ lực của bản thân, có thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ trong vòng ba năm đã là chuyện khó khăn không tưởng. Huống hồ, kể cả đến khi đó có thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ thì làm sao? Vẫn như lúc trước không có biện pháp ngăn chặn chiêu thức “Liệt Địa Kiếm”
của Trần Gia Bảo.
Có thể nói, cho dù là ba năm sau, cơ hội chiến thắng của cô ta cũng vô cùng mong manh.
“Chưa chắc? Hai chữ không rõ khẳng định đó lại tuôn ra từ cái miệng kiêu ngạo của cô, thật đúng là trào phúng mà.” Liễu Thành Phùng hơi khác so với bình thường, đi qua đi lại trong nhà tre. Có thể nhìn ra được, tâm trạng gã đang vô cùng khó chịu.
Trong lòng Đạm Đài Thái Vũ tuy rằng cảm thấy áy náy, nhưng cũng không hối hận nói: “Là Thái Vũ đã phụ ý tốt của ông, cho nên tôi sẽ bế quan tự suy ngẫm.”
Dứt lời, Đạm Đài Thái Vũ liền xoay người bước ra ngoài, thế mà cũng thật sự không nhìn đến phật cốt xá lợi đang để trên bàn.
“Chẳng lẽ ngay cả thân thế của mình, cô cũng thật sự không muốn biết sao?”
Đột nhiên, giọng nói của Liễu Thành Phùng vang lên sau lưng cô ta.
Cơ thể Đạm Đài Thái Vũ chấn động. Cô ta ngạc nhiên dừng bước, lập tức xoay người một cái thật mạnh, tạo ra một luồng gió mạnh cuốn theo, khó tin nói: “Ông biết thân thế của tôi sao?”
Từ nhỏ cô ta đã được Ngô Uyển Tông nhận nuôi, trưởng thành ở đó, vẫn luôn nghĩ rằng mình là trẻ mồ côi. Bây giờ lại nghe được Liễu Thành Phùng chợt nhắc đến thân thế của mình, trong lòng cô ta không khỏi kích động.
Liễu Thành Phùng hơi mím môi, dường như đang đưa ra quyết định nào đó: “Không sai, cô không phải là trẻ mồ côi mà xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc ngàn năm, cao quý đủ để với tận trời. Hơn nữa bố mẹ cô cũng vẫn còn sống trên đời. Chẳng qua vì một vài lý do bất đắc dĩ, cho nên cô mới lớn lên tại Ngô Uyển Tông.”
“Bố mẹ của tôi vẫn còn sống?” Đạm Đài Thái Vũ càng thêm kích động, không thể lí giải được. Ngay lập tức thận trọng hỏi lại lần nữa: “Họ… bây giờ họ đang ở nơi nào?”
Liễu Thành Phùng rất hài lòng với phản ứng của Đạm Đài Thái Vũ, đột nhiên trả lời một nẻo nói: “Trần Gia Bảo đã trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới võ thuật ở Việt Nam. Mà cô cũng lại là đứa con gái đáng tự hào của Ngô Uyển Tông. Ba năm sau, chuyện hai người các cô quyết chiến nhất định sẽ khiến cho cả giới võ thuật ở Việt Nam chấn động. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chú ý đến, tự nhiên sẽ có người mà cô quan tâm.”
Gã đặc biệt nhấn mạnh năm chữ “người mà cô quan tâm”.
“Ý của ông là, bố mẹ của tôi cũng sẽ xuất hiện?” Đạm Đài Thái Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt không ngừng bị khuấy động.
Trong lòng Liễu Thành Phùng càng thêm đắc ý. Hơi phất tay áo một chút, phật cốt xá lợi trên bàn đã bay đến trước mặt Đạm Đài Thái Vũ, được Đạm Đài Thái Vũ theo bản năng bắt lấy. Kế đó, cô ta chỉ nghe Liễu Thành Phùng tiếp tục nói: “Làm một giao dịch đi. Ba năm sau, nếu cô có thể đánh bại Trần Gia Bảo, tôi không chỉ sẽ kể toàn bộ từ đầu đến cuối không sót chút gì về thân thế của cô mà còn đưa cô đi gặp bố mẹ. Mảnh xá lợi này từ nay về sau cứ giao cho cô cất giữ, vì vậy cô hãy cân nhắc cẩn thận đi.”