“Trước kia ông rời khỏi Ngô Uyển Tông vì muốn tìm kiếm phương pháp để mình có thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ trong ba năm, chỉ là bây giờ em mới đến cảnh giới Tông Sư trung kỳ, muốn đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ không phải là vô cùng khó khăn sao? Bây giờ ông Liễu Thành Phùng quay về nhanh như thế, chẳng lẽ ông thật sự đã tìm được phương pháp rồi sao?”
Đạm Đài Thái Vũ tự lẩm bẩm, trong lòng âm thầm tràn đầy chờ mong, sau đó lập tức tự giễu cười một tiếng.
Mấy ngày qua, cô ta vẫn luôn đi theo Liễu Thành Phùng để tu luyện, vô cùng sửng sốt trước tầm nhìn và hiểu biết sâu sắc của Liễu Thành Phùng trên con đường đến với võ đạo, nhưng mà ngay cả một nhân vật tuyệt diễm như ông Liễu Thành Phùng, muốn trở thành Tông Sư cũng phải đến tận một trăm tuổi. Ngay chính bản thân cô ta mới chỉ khoảng hai mươi tuổi thì làm sao có thể đột phá thành công đến cảnh giới Truyền Kỳ chứ?
Chỉ có điều, với thực lực cường đại và võ công trời sinh của Trần Gia Bảo, nếu trong vòng ba năm không cách nào đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ thì việc đánh bại Trần Gia Bảo trong trận chiến quyết định tiếp theo là một điều rất khó khăn.
Đột nhiên, tiếng bước chân bên ngoài vang lên đánh thức Đạm Đài Thái Vũ đang chìm trong trầm tư.
Cô ta mừng rỡ, vô thức nhìn về phía cánh cửa.
Khoảnh khắc tiếp theo, với một tiếng “cạch”, cánh cửa gỗ được đẩy ra, Liễu Thành Phùng mặc áo choàng màu xanh bước vào.
Mặc dù vai của Liễu Thành Phùng bị kiếm khí của Lưu Ly làm bị thương nhưng thứ nhất gã có căn cơ tu luyện sâu, thứ hai tắm rửa ở nơi đặc biệt nên nhìn từ bên ngoài không có dấu hiệu bị thương trên người.
Vài ngày trước đây gã đã cướp đi phật cốt xá lợi, sau khi chạm mặt Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý thì đã đi không ngừng và cuối cùng trở về Ngô Uyển Tông. Mặc dù gã rất nóng lòng muốn đưa phật cốt xá lợi cho Đạm Đài Thái Vũ nhưng vẫn phải đi tắm rửa thay quần áo trước, đây là một nghi thức không thể thiếu đối với gã.
“Tiền bối.” Đạm Đài Thái Vũ tay cầm trường kiếm đứng lên, cung kính chào hỏi.
“Cô Thái Vũ không cần khách sáo, ngồi đi.” Khoé miệng Liễu Thành Phùng nhếch lên mỉm cười, ngồi đối diện với Đạm Đài Thái Vũ cách một cái bàn, nụ cười ôn hòa nói: “Vài ngày trước tôi rời khỏi Ngô Uyển, chắc cô cũng biết lí do tại sao.”
Đạm Đài Thái Vũ gật đầu, trong lòng nổi lên một ý cảm kích, nói: “Ông vì muốn tìm kiếm phương pháp để cho tôi có thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ trong vòng ba năm nên đã tốn công tốn sức vì Thái Vũ, Thái Vũ vô cùng cảm kích.”
Liễu Thành Phùng nghiêm mặt nói: “Cô Thái Vũ không cần phải khách khí, tôi làm những điều này, vốn là một trong những chức trách của mình. Có một số việc không tiện nói cho cô biết, về sau cô sẽ tự nhiên hiểu thôi.”
“Vâng, không biết ông trở về nhanh như vậy, có phải là có thu hoạch gì rồi không?” Đạm Đài Thái Vũ gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi.
“Có một tin tức tốt, cũng có một tin tức xấu.” Liễu Thành Phùng cũng không nghĩ tới việc chơi trò câu đố với Đạm Đài Thái Vũ, trực tiếp nói thẳng ra: “Tin tức xấu là lần này tôi gặp được Trần Gia Bảo ở núi Yên Tử, ngoại trừ “Trảm Nhân Kiếm” ra, còn thấy được “Liệt địa kiếm” bên trong”Thiên Địa Nhân Tam Kiếm”. “Uy lực như thế nào?”
Đạm Đài Thái Vũ vội vàng hỏi, càng hiểu rõ nhiều về Trần Gia Bảo thì tỷ số chiến thắng của cô ta trong trận quyết chiến ba năm sau càng cao. Mà rất rõ ràng, kỹ năng võ đạo mạnh nhất của Trần Gia Bảo chính là chiêu kiếm tiên Thiên Địa Nhân Tam Kiếm!
“Uy lực không gì sánh kịp, quả thực khó có thể tưởng tượng.” Liễu Thành Phùng kể lại cảnh Trần Gia Bảo thi triển Liệt Địa Kiếm một lần, không chút nào do dự bày tỏ sự ngưỡng mộ, cuối cùng nói: “Liệt Địa Kiếm tuyệt đối không phải là chiêu kiếm thuộc về thế giới này, huống chi ngoại trừ kiếm bên trong và kiếm bên ngoài, Trần Gia Bảo còn có một chiêu chưa từng thi triển qua là “Thiên kiếm”, nói không chừng uy lực còn trên cả Liệt Địa Kiếm.”
“Có thể nói chỉ bằng bộ Thiên Địa Nhân Tam Kiếm này, Trần Gia Bảo đã đủ để đứng ở chín tầng trời, mỉm cười ngạo nghễ với một nửa giới võ đạo Việt Nam.” “Vậy sao? Hóa ra anh ta mạnh như vậy.” Đạm Đài Thái Vũ có chút nể phục, bàn tay để dưới bàn nắm chặt thanh trường kiếm thu thủy, sức siết rất lớn khiến cả khớp xương ngón tay cũng bắt đầu trắng bệch.
Một chiêu kiếm khí đáng sợ có thể khiến cho cường giả trong truyền thuyết thất bại nhanh chóng, còn không có cách nào né tránh, huống chi là chống lại?
Tin tức này là một đòn giáng mạnh vào Đạm Đài Thái Vũ, muốn đánh bại Trần Gia Bảo để rửa sạch nhục nhã đối với Đạm Đài Thái Vũ mà nói, đây là một sự đả kích không nhỏ. Rõ ràng cô ta đã tu luyện rất chăm chỉ, tài năng vẫn cao ngất ngưởng, thậm chí đã chạm ngưỡng Tông Sư hậu kỳ, kết quả lại nhiều lần nghe được tin tức Trần Gia Bảo đã trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu như không phải vì niềm kiêu hãnh trong xương máu và ý chí kiên định của cô ta thì có lẽ bây giờ cô ta đã đang tuyệt vọng.