Lợi dụng vừa nói chuyện về bản lĩnh giác ngộ thì Trần Gia Bảo vừa lặng lẽ xích lại gần Lưu Ly, một mùi hương thoang thoảng từ trên người Lưu Ly bay đến khiến trong lòng anh không khỏi rung động.
Lưu Ly cũng không hề để ý đến Trần Gia Bảo, lúc này cô ấy đang bận đấu tranh tư tưởng. Một lát sau, đôi mắt của cô sáng lên như là đã ngộ ra được điều gì liền mỉm cười nói: “Anh nói có lý, cám ơn anh đã thức tỉnh tôi…”
Lưu Ly còn chưa dứt lời thì đột nhiên sắc mặt thay đổi lạnh lùng nói: “Cho nên anh nói với tôi nhiều chuyện như vậy là muốn lợi dụng sàm sỡ tôi sao?”
Không biết từ lúc nào mà Trần Gia Bảo đã đặt tay lên ngực của Lưu Ly. Anh có thể cảm nhận được bộ ngực căng tròn đầy đặn, có thể nói là cực phẩm nhân gian.
Đương nhiên Trần Gia Bảo cũng không dám thể hiện vẻ mặt ham muốn mà chỉ dám vừa khẽ nắm chặt bàn tay tỏ vẻ thích thú vừa giả bộ ra vẻ đạo mạo nói: “Không phải, cô hiểu lầm rồi. Tôi đây chính là muốn dùng kinh nghiệm đã từng trải để cảm hóa cô mà thôi. Cô xem, bây giờ tim cô đang đập thình thịch nhanh như vậy chứng tỏ trong lòng cô đang rất loạn, cảnh giới vẫn chưa đủ…”
“Cút.” Lưu Ly vừa xấu hổ vừa tức giận, khẽ hít một hơi thật sâu rồi mặc kệ cơ thể đang bị thương mà vẫn ráng sức vận khí hất tung Trần Gia Bảo bay ra giữ hồ.
Trần Gia Bảo làm quá lên mà giả bộ kêu la thất thanh rồi trong nháy mắt đã bị ướt sũng.
“Đáng đời.” Lưu Ly khẽ gắt lên, hai má đỏ ửng.
Sau khi Trần Gia Bảo bơi lên bờ, cả người ướt mem bước về phía Lưu Ly.
Lưu Ly đứng lên, ngay lập tức lùi về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nói: “Đứng lại, anh muốn làm gì?”
Trần Gia Bảo cười khổ một tiếng, móc ra trong túi một cái bọc nilon được bao bọc rất kĩ. Sau khi mở bọc, anh lấy ra một loại thực vật rất giống linh chi, chỉ có điều không giống ở chỗ loại thực vật này trên dưới có tổng cộng sáu cái mũ, mỗi lớp là mỗi màu sắc khác nhau, sáng lạn rực rỡ.
“Ngũ Đế Ngọc Chi.” Đồng tử Lưu Ly hơi co giãn, đoá Ngũ Đế Ngọc Chi này cô ấy đã từng vô tình có được ở một đỉnh núi hiểm trở, vô cùng quý báu nên lúc nào cũng mang theo bên mình.
Đêm nay xảy ra nhiều chuyện, đến cả phật cốt xá lợi cũng bị cướp mất, vì vậy trong phút chốc Lưu Ly cho rằng Ngũ Đế Ngọc Chi này khó mà giữ lại, không ngờ lại đến tay Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười nói: “Trước khi tôi ôm… đưa cô rời đi, có cố tình lục lọi trong chòi lá, may mà không bị Liễu Thành Phùng mang đi nên tôi tiện tay mang theo bên mình, bây giờ trả vật về chủ cũ, trả cho cô.”
Anh nói xong bèn đưa Ngũ Đế Ngọc Chi cho Lưu Ly, trong lòng dấy lên cơn đau.
Chuyến đi này của Trần Gia Bảo đến thành phố Nam Định ngoài việc cưa đổ Lưu Ly ra, quan trọng nhất đó là lấy được Ngũ Đế Ngọc Chi để nâng cấp tu vi của mình. Vốn dĩ Ngũ Đế Ngọc Chi đã thuộc về anh một cách bí mật, chỉ cần anh giấu đi thì không thể nào Lưu Ly biết được.
Chỉ là, tính cách Trần Gia Bảo kiêu ngạo cỡ nào, có muốn lấy được Ngũ Đế Ngọc Chi thì cũng phải đường đường chính chính mà có được, chứ không phải chiêu trò ăn cắp vặt này.
Lưu Ly vô thức nhận lấy Ngũ Đế Ngọc Chi, tuỳ ý sờ vài cái, đột nhiên lại ném Ngũ Đế Ngọc Chi sang cho Trần Gia Bảo, thoải mái nói: “Khó lắm mới thấy anh có lòng như vậy, tặng anh đó.”
Trần Gia Bảo một tay nhận lấy Ngũ Đế Ngọc Chi, ngoài việc bất ngờ ra, cũng không nhịn được mà nghi ngờ hỏi: “Đây là Ngũ Đế Ngọc Chi tập hợp âm dương ngũ hành của trời đất mà ra, không những có thể kéo dài tuổi thọ, hơn cả còn có thể nâng cao tu vi của người luyện võ. Cô có chắc muốn tặng cho tôi không?”
Lưu Ly đã ngồi lên phiến đá trên bờ, đôi chân trắng như ngọc ngâm trong dòng nước mát mẻ thoải mái, cô ấy mở lời: “Với tu vi của tôi hiện giờ, tác dụng Ngũ Đế Ngọc Chi với tôi cũng không là bao nhiêu. Để nó trong tay tôi khác gì ngọc quý đắp bụi, không bằng tặng cho anh còn có thể phát huy mạnh nhất công hiệu của nó.
Hơn nữa, anh không phải muốn tôi đoạt lại phật cốt xá lợi à, với thực lực Tông Sư hiện giờ của anh, không nâng cao tu vi hơn nữa, e rằng cả đời này cũng không thực hiện được. Ngũ Đế Ngọc Chi này cứ xem như thù lao trả cho anh trước.”
Vật đổi sao dời, Ngũ Đế Ngọc Chi mà anh luôn mong nhớ cuối cùng lại về tay một cách dễ dàng không hề phí sức. Không đúng, ở góc độ khác, đây là do anh dùng mạng liều chết mới có được!
Tâm trạng Trần Gia Bảo tốt hơn nhiều, hận không thể ôm lấy Lưu Ly hôn một cái thật mạnh để biểu đạt tâm trạng vui mừng. Đương nhiên, anh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi, không hề hành động như đã nghĩ, tránh cho Lưu Ly cho anh một đấm hoá tro.
“Nhất định tôi sẽ giúp cô đoạt lại phật cốt xá lợi nhưng không có liên quan gì tới Ngũ Đế Ngọc Chi này, vì thế đây không hề là một giao dịch có qua có lại như vậy mà là quà cô tặng cho tôi. Nói thật, tôi rất thích món quà này.” Trần Gia Bảo nghiêm túc nói, đồng thời cũng xem Ngũ Đế Ngọc Chi như bảo bối mà cất đi.