Hoàng Thiên Ý cũng bước nhanh đuổi theo, tốc độ của hai người họ rất nhanh, chỉ vừa chớp mắt thì bọn họ đã bay ra đỉnh núi rồi rời đi.
Lúc này, Trần Gia Bảo mới thở phào nhẽ nhõm, đặt mông xuống ngồi trên mặt đất, miệng thở hổn hển, không nhịn được thốt ra một câu thô tục: “Mẹ nó!”
Vừa rồi, Tôn Khai Sơn và Hoàng Thiên Ý thật sự khiến anh cảm thấy quá áp lực. Thật may là bây giờ cả hai người họ đều đã rời đi rồi, coi như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy nhiên, nơi này đã không còn an toàn nữa. Với tính cách của Liễu Thành Phùng, chưa chắc gã sẽ không quay lại, vì thế phải mau chóng rời khỏi nơi này mới được.
Trần Gia Bảo cố gắng chống đỡ cơn đau nhức của cơ thể để đứng lên, anh liếc nhìn Lưu Ly vẫn đang nhíu mày hôn mê trong ngực mình khẽ thở dài một hơi. Anh dự định sẽ đi tìm Hồng Liên, thế nhưng vừa bước chưa được hai bước thì ánh sáng trong đầu anh chợt lóe lên, không tự chủ được khẽ dừng bước chân lại. Nếu như Liễu Thành Phùng thật sự trở lại để nhổ cỏ tận gốc, vậy bây giờ đi tìm Hồng Liên cũng chỉ mang thêm nguy hiểm cho cô ta mà thôi.
Sau một lúc trầm ngâm, Trần Gia Bảo xoay người bước về hướng ngược lại.
Hai tiếng sau, Trần Gia Bảo bay qua mấy ngọn núi, lúc này mới tìm được một sơn cốc khác.
Sơn cốc âm u, bí mật, bên cạnh còn có một hồ nước.
Trần Gia Bảo đặt Lưu Ly dựa vào bên cạnh cây đại thụ, châm cứu cho cô ấy một lát rồi không chịu nổi nữa, giang tay chân nằm ngủ say bên cạnh.
Hôm nay là lần đầu tiên anh thi triển “Liệt địa kiếm”, uy lực thật sự rất mạnh, đúng là vượt qua sức tưởng tượng của anh. Nhưng đồng thời, “Liệt địa kiếm” cũng mang đến tác dụng phụ vô cùng to lớn.
Hiện tại chân khí trong cơ thể anh hoàn toàn trống rỗng, cả người đều đau nhức vô lực. Chỉ sợ bây giờ tùy tiện tìm một người tầm “thông y trung kỳ” đã có thể đánh chết anh rồi.
Đây cũng chính là nguyên nhân Trần Gia Bảo biết sử dụng “Liệt địa kiếm” nhưng vẫn chậm chạp không chịu dùng trên nhà họ Phụng ở Tỉnh Thành. Cho dù anh có thể dùng một kiếm để giết chết gia chủ của nhà họ Phụng nhưng ngay sau đó thì chân khí sẽ bị tiêu hao không còn gì cả. Như vậy, khi đối mặt với lửa giận của những người còn lại ở nhà họ Phụng, anh chắc chắn sẽ bị phanh thây.
Cũng không biết Trần Gia Bảo đã ngủ mê man bao lâu, đến khi anh mở mắt tỉnh dậy một lần nữa thì đã thấy hiện tại là ban đêm. Trước mặt, ánh trăng đã nhô lên cao, đồng thời bên tai còn truyền đến giọng nói của Lưu Ly: “Anh tỉnh rồi sao?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng xen lẫn chút vui mừng.
Trần Gia Bảo ngồi dậy, anh chỉ nhìn thấy Lưu Ly đang ngồi bên cạnh hồ nước cách đó không xa, một đôi chân ngọc trắng nõn được ngâm dưới nước suối trong hồ.
Trong nháy mắt, Trần Gia Bảo hơi thất thần, ngay sau đó khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười nhẹ: “Cô cảm thấy thế nào rồi?”
Lưu Ly lắc đầu nói: “Vết thương khá nặng nhưng cũng không có gì đáng ngại, chỉ là trong vòng ba ngày sẽ không thể nào dùng sức được thôi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, trước khi anh hôn mê đã từng châm cứu cho Lưu Ly. Vì thế, đối với tình trạng sức khỏe của cô ấy, anh cũng hiểu đôi chút.
“Ngược lại là anh đấy, ở khu vực người phàm mà thi triển chiêu thức kiếm tiên, nhất định sẽ phải trả giá rất lớn. Hơn nữa, anh đã từng bị Trương Thành Trực làm bị thương, bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi?”
Lưu Ly nhẹ giọng hỏi, trong ánh mắt thoáng qua chút lo âu.
“Không sao, chỉ là tình hình cũng không khác cô bao nhiêu cả. Chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hết rồi, tạm thời không thể dùng sức mạnh được.” Trần Gia Bảo nói, kế đó anh và Lưu Ly lại nhìn nhau cười khổ.
Hai người bọn họ, một người là Tông Sư, một người là Truyền Kỳ, đều là người cao ngạo trong mắt người thường. Giờ phút này lại không thể nào sử dụng võ thuật của mình được, loại cảm giác này đúng thật là rất kỳ diệu.
“Cảm ơn anh! Nếu như không nhờ anh thì tôi còn không biết có thể nhìn thấy ánh trăng tối nay không nữa.” Lưu Ly ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, vẻ mặt hiện lên chút cô đơn.
“Không có gì.” Trần Gia Bảo hơi do dự, ngay sau đó anh lại kiên định nói: “Cô yên tâm đi, phật cốt xá lợi bị đoạt là bởi vì tôi nên tôi nhất định sẽ lấy lại giúp cô.”