May mắn thay, dưới sự nhắc nhở của gã, mặc dù Trương Minh Tuyền vi phạm lời hứa của mình nhưng cũng đã kịp thời ra tay và đánh Trần Gia Bảo bị thương. Tin rằng Trần Gia Bảo sẽ sớm chết trong tay Trương Minh Tuyền. Khi đó Trương Minh Tuyền quay sang tham gia nhóm chiến đấu bao vây Lưu Ly, cho dù Lưu Ly có ba đầu và sáu cánh tay cũng chỉ có thể chết ở núi Yên Tử.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Thành Phùng nở nụ cười, dường như đã thấy được ánh bình minh của chiến thắng.
Đột nhiên, Liễu Thành Phùng sửng sốt. Chỉ thấy Trần Gia Bảo ngã xuống đất lại lập tức đứng lên. Anh lau sạch máu trên miệng, cười lớn một tiếng, tiếng cười mang theo ý cười vui vẻ cực kỳ sảng khoái!
“Chẳng lẽ Trần Gia Bảo điên rồi?”
Liễu Thành Phùng âm thầm cau mày, bất giác liếc về hướng Trương Minh Tuyền.
Khói bụi tan biến, lộ ra gương mặt của người phía sau.
Tuy nhiên, một cú đấm do tức giận của một cường giả Truyền Kỳ mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ? Há có thể nói phá hủy thì có thể phá hủy được?
Trần Gia Bảo sử dụng sức mạnh cực lớn mới chỉ có thể miễn cưỡng hoá giải một nửa nội lực của ông ta mà thôi.
Tuy nhiên đối với Trần Gia Bảo, bấy nhiêu đã đủ rồi.
Ngay sau đó, Trương Minh Tuyền đã đấm vào người Trần Gia Bảo. Trần Gia Bảo kêu rên, miệng nôn ra một ngụm máu màu đỏ văng ngược về phía sau. Tuy đây là lần thứ hai anh bị thương nhưng sau khi ngã trên mặt đất anh đã lập tức đứng lên, đồng thời âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà anh đã hoá giải một nửa nội lực của ông ta, nếu không lúc này đã không phải bị đánh bay, mà là bị thương nặng hấp hối.
Trương Minh Tuyền càng kinh ngạc hơn nhưng ngay sau đó ông ta đã tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Cậu có thể hoá giải sức mạnh cú đấm của tôi ư?”
“Như ông thấy đấy, cũng không tệ lắm.” Trần Gia Bảo nói xong, cau mày ho nhẹ, nôn ra một ngụm máu.
Hiển nhiên anh đã bị thương không nhẹ. Nhưng ánh mắt anh vẫn kiên định như cũ, tinh thần chiến đấu vẫn rất cao.
Ánh mắt Trương Minh Tuyền càng thêm tối tăm, nói: “Dựa vào cảnh giới Tông Sư của cậu mà lại có thể phá hủy nội lực của tôi. Phương pháp phòng ngự thần kỳ như vậy quả thực huyền diệu. Cộng thêm uy lực tuyệt vời của “Trảm Nhân Kiếm”, một tấn công một phòng ngự, đúng là kết cấu võ học hoàn hảo nhất.
Nếu cho cậu thêm vài năm nữa để trưởng thành, chẳng phải cậu sẽ lên trời luôn rồi sao?”
“Ông sợ rồi ư?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi lại.
“Hừ hừ.” Trương Minh Tuyền khẽ khịt mũi nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ một người chết sao?”
Dứt lời, Trương Minh Tuyền lại di chuyển. Bóng người lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ. Gần như chỉ trong chớp mắt, ông ta đã xuất hiện bên cạnh Trần Gia Bảo, sau đó đấm một quyền từ dưới cằm Trần Gia Bảo lên trên.
Cú đấm này là toàn lực của ông ta.
Mặc dù chưa đánh tới da thịt Trần Gia Bảo nhưng khí kình mạnh mẽ đã đánh sâu vào cằm của Trần Gia Bảo, khiến nó đỏ lên.
Trần Gia Bảo kinh hãi. Anh không kịp suy nghĩ gì nhiều, trong thời khắc nguy cấp anh nâng hai tay giao nhau đặt ở trên cằm.
Còn chưa đến gần nhưng chỉ dựa vào kiếm ý mà anh đã có thể làm nứt một chiêu kiếm của một người cao thủ trình độ Truyền Kỳ, Liễu Thành Phùng và Tôn Khai Sơn đều kinh hãi. Trong đầu họ không kiềm được mà hiện lên một ý nghĩ làm sao có một chiêu kiếm thần kỳ như thế, chẳng lẽ thật sự là được Kiếm Tiên truyền lại à?
Bọn họ không hẹn mà cùng nhau dừng tay, đợt kết quả của một chiêu kiếm này.
Trong bọn họ Lưu Ly có trình độ cao nhất, tính cách cũng tốt nhất nên chỉ có cô ấy mới có thể hơi hơi cảm giác được trong chiêu “Liệt Địa Kiếm” của Trần Gia Bảo có ẩn chứa một đường cực huyền diệu.
Điều này khiến trong lòng cô ấy quá khiếp sợ.
“Tôi không tin, dù kiếm pháp của cậu có vượt trội thì cậu cũng chỉ ở trình độ Tông Sư mà thôi, chẳng lẽ còn có thể trái với bình thường sao? Tôi sẽ cho cậu thấy trước sự chênh lệch trình độ quá lớn thì chắc chắn không thể bù đắp bằng chiêu pháp siêu việt được.”