Nói đến Ngụy Nhã Huyên khi biết Trần Gia Bảo phái ba người trước mặt nhanh chóng đến làm vệ sĩ của mình thì trong lòng không khỏi thấy ấm áp, có một chút hảo cảm với Trần Gia Bảo. Cô ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi, tôi chỉ vì nể mặt Ngụy Phong Lăng thôi. Sau khi cô về thì đừng quên nói cuộc hẹn của tôi với anh cô.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Xùy, cái gì gọi là nể mặt anh mình chứ? Chẳng lẽ với sức quyến rũ của cô đây còn không đủ để anh phái vài người tới bảo vệ sao?
Ngay lập tức, Ngụy Nhã Huyên trừng mắt hung ác nhìn Trần Gia Bảo, tia hảo cảm vừa mới hiện ra với Trần Gia Bảo lúc nãy lại lần nữa tan thành mây khói.
Ngay sau đó, Ngụy Nhã Huyên liền nghĩ đến bản thân học xong công pháp của chị Lưu Ly sau đó đợi đến khi về nhà luyện thành thạo thì cô sẽ đến tìm Trần Gia Bảo tính toán, chắc chắn sẽ đánh cho Trần Gia Bảo răng rơi đầy đất.
Ngụy Nhã Huyên càng nghĩ càng thích thú, ngay cả ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo cũng bắt đầu sáng lên.
Trần Gia Bảo cảm thấy kinh ngạc, không nhịn được thốt lên: “Cô nhìn tôi như thế không phải là vì để ý đến tôi chứ? Tôi nói cho cô biết, tôi không có hứng thú với những cô gái gian xảo đâu.”
“Xùy xùy xùy, có trời mới để ý đến anh. Lần gặp mặt sau cô đây sẽ cho anh đẹp mặt.” Ngụy Nhã Huyên giơ nắm tay nhỏ ra đắc ý lầm bầm hai tiếng, giống như đã đánh Trần Gia Bảo ngã sấp mặt vậy.
Rất nhanh, Ngụy Nhã Huyên đã tạm biệt rời đi mang theo công pháp Lưu Ly dạy cho cô ấy, coi như là chiến thắng đi về.
Thoáng chốc, xung quanh khe núi thanh tịnh chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo và Lưu Ly.
Cũng không biết vì sao mà bỗng nhiên Trần Gia Bảo có cảm giác “Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng.”, anh nhìn Lưu Ly không hiểu sao có phần căng thẳng.
Ngay lập tức, Trần Gia Bảo lắc đầu bật cười, nghĩ đến danh tiếng của mình ở thành phố Hòa Bình úp tay làm mây, lật tay làm mưa khiến vô số cao thủ phải khom lưng uốn gối, làm sao lúc này anh có thể hiện ra vẻ rụt rè trước một người phụ nữ chứ?
Nghĩ vậy, ý chí chiến đấu trong lòng Trần Gia Bảo lại sục sôi.
“Ý nghĩ trong đầu của anh thật rắc rối, rất kỳ lạ.”
Bỗng nhiên giọng nói của Lưu Ly truyền đến từ bên cạnh, ánh mắt cô ấy nhìn Trần Gia Bảo có phần kỳ lạ.
Trần Gia Bảo hoảng sợ. Ngay sau đó anh thầm khinh bỉ bản thân một phen, sắc mặt cũng thoải mái hơn khẽ cười nói: “Đúng vậy, đối mặt với cô gái xinh đẹp tuyệt trần nếu trong lòng tôi không rung động thì mới thật sự kỳ lạ.”
Lời khen ngợi chỉ cần là con gái thì đều sẽ thích.
“Dù có đẹp thì cũng chỉ là một đống xương trắng mà thôi, lời khen của anh thật nhạt nhẽo.” Lưu Ly thản nhiên nói rồi xoay người đi đến nhà tranh nhưng mà trong khoảnh khắc cô ấy xoay người, khóe miệng không tự chủ mà giương lên một độ cong nhẹ làm kinh sợ cả khe núi, chỉ tiếc Trần Gia Bảo không nhìn thấy được.
Trần Gia Bảo nhún vai, nhìn bóng dáng của Lưu Ly tò mò hỏi: “Đúng rồi, võ công của cô rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi?”
Lưu Ly không dừng lại bước chân, nói: “Ở trình độ mà bây giờ anh không thể với đến được.”
Hả… Không cần đả kích người khác như vậy chứ?
Trần Gia Bảo bĩu môi, nói tiếp: “Cô đã lợi hại như vậy làm sao còn bị người ta đánh cho bbij thương nặng cần tôi đến chữa trị chứ? Trái lại tôi càng ngày càng hiếu kỳ là ai đã đánh bị thương cô đấy.”
“Làm sao? Anh có thể báo thù cho tôi à?” Khi Lưu Ly đi đến cửa nhà tranh bỗng nhiên dừng bước chân lại, cô ấy quay người nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
Sự kiêu ngạo trong lòng Trần Gia Bảo trỗi dậy, nhướng mày nói: “Đúng vậy, nói không chừng tôi có thể báo thù cho cô thì sao?”
Ánh mắt Lưu Ly thoáng chốc hơi sáng lên, trong lòng tràn ngập sự cảm động không thể hiểu được nhưng ngay lập tức cô ấy quay người để lại một bóng dáng duyên dáng cho Trần Gia Bảo, nói: “Với thực lực của anh thì vẫn chưa có tư cách báo thù cho tôi, đợi mười năm nữa hẵng nói.”
Sau khi dứt lời, Lưu Ly đã đi vào trong nhà tranh.
Má nó, anh vậy mà lại bị cô gái này xem thường.