“Cảm ơn chị Lưu Ly.” Ngụy Nhã Huyên Mỹ đưa tay nhận lấy sách cổ, trên mặt cô ấy hiện ra lúm đồng tiền như hoa.
“Đừng khách sáo, nó chỉ là một quyển công pháp thô sơ thôi. Cô đi với tôi, tôi giải thích một chút mấy thứ quan trọng của quyển công pháp này.”
Lưu Ly dứt lời liền mang Ngụy Nhã Huyên đi vào trong nhà tranh.
Trần Gia Bảo cảm khái không dứt, sợ rằng trên đời này cũng chỉ có vài người mới có thể nói một quyển sách có thể bồi dưỡng lên một người Tông Sư mạnh mẽ là bộ công pháp thô sơ.
Là một người gần kề với mức độ cuối của Tông Sư, không ai có thể rõ hơn Trần Gia Bảo là một bộ công pháp có thể bồi dưỡng một người trở thành Tông Sư thì hấp dẫn người trong giới võ thuật này như thế nào.
Đây là thứ gọi là “Người bình thường vô tội, người tài giỏi có tội.” Trên người Ngụy Nhã Huyên mang theo một bộ công pháp có sức mạnh to lớn như thế, nếu tin này lộ ra ngoài thì dù cô ấy có là công chúa nhỏ của nhà họ Ngụy ở thành phố Phú Thọ thì sợ rằng cũng sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người trong giới võ thuật. Hơn nữa, cô ấy trưởng thành rất xinh đẹp, càng dễ khiến người khác chú ý đến.
Trần Gia Bảo thoáng do dự liền quyết định gọi điện cho Thành Trung để ông ta phái một ít người tài giỏi đến bảo vệ Ngụy Nhã Huyên đi về thành phố Phú Thọ.
Lúc Thành Trung mang hai nam một nữ vội vã đến thì Lưu Ly và Ngụy Nhã Huyên cũng trùng hợp đi ra khỏi nhà tranh.
Anh nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn, đỏ bừng của Ngụy Nhã Huyên thì biết cô ấy được không ít lợi ích.
Cảm nhận được ánh mắt của Trần Gia Bảo, Ngụy Nhã Huyên quay đầu nhìn về phía Trần Gia Bảo. Có lẽ vì trong lòng quá hưng phấn hoặc là do sắp tạm biệt nên Ngụy Nhã Huyên không khiêu khích Trần Gia Bảo, ngược lại cô ấy nhoẻn miệng mỉm cười hiện lên vẻ đẹp thanh xuân.
Trần Gia Bảo hơi ngây người, dù anh đã quen nhìn mỹ nữ nhưng vẫn có loại cảm giác bất ngờ. Anh nhanh chóng xoay người nhìn về phía ba người Thành Trung đằng sau.
Ba người này toát ra hơi thở của người tập võ nhưng người lợi hại nhất cũng mới chỉ ở Hợp Khí hậu kỳ mà thôi, chút thực lực đó nếu đối phó với người bình thường tất nhiên là thừa nhưng nếu gặp được người tài giỏi thật sự thì cũng chỉ là cá trên thớt.
Tất nhiên, Trần Gia Bảo cũng không thấy không vừa lòng, thủ hạ của Tưởng Đức Lâm ở thành phố Hòa Bình cũng chỉ là một người Hợp Khí hậu kỳ mà đã có thể xưng vương xưng bá ở thành phố Hòa Bình rồi.
Trong thời gian ngắn Thành Trung đã tìm được ba người tập võ ở trình độ Hợp Khí đã là một chuyện cực kỳ khó được rồi, cùng lắm thì anh lại gọi một cuộc cho Ngụy Phong Lăng để đội bảo vệ của nhà họ Ngụy bọn họ đón Ngụy Nhã Huyên trên đường cũng được.
Sau khi hạ quyết tâm, khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên ý cười, nói: “Bọn họ chính là người ông tìm đến à?”
Thành Trung vội vàng gật đầu nói: “Cậu Gia Bảo, nhiều năm qua ba người bọn họ vẫn luôn đi theo tôi, tuy thực lực không phải mạnh nhất nhưng năng lực làm việc chắc chắn đáng tin. Hơn nữa họ còn có sự thông minh, tỉnh táo vượt xa người thường, có ba người bọn họ bảo vệ cô Ngụy Nhã Huyên thì cậu cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.”
Dứt lời, theo phản xạ Thành Trung nhìn về phía Ngụy Nhã Huyên, trong lúc vô tình ông ta nhìn thấy Lưu Ly đứng bên cạnh Ngụy Nhã Huyên nên thoáng chốc cả người sững sờ. Cô ấy quả nhiên là người tuyệt sắc trên thế gian này, khó trách có thể khiến cậu Gia Bảo nhớ mãi không quên.
Lưu Ly hình như có cảm giác nên nhìn lại Thành Trung.
Đôi mắt cô ấy sáng ngời, thật sự là sáng như ánh mặt trời lóa mắt dường như có thể nhìn thẳng đến sâu trong lòng Thành Trung.
Trong lòng Thành Trung run lên, sợ hãi vội vàng cúi đầu, sau lưng ông ta đã không kiềm được mà đổ một tầng mồ hôi lạnh làm ướt hết áo. Người trước mặt này chỉ với một chiêu đã lập tức giết ông chủ nhà họ Tô – Tô Nguyên Hùng và sáu người đại sư mạnh mẽ, thậm chí người còn được gọi là “Ngũ sắc thần quyền” – Kiến Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê trong viện. Chẳng may người ta không thích mình thì Hoàng Thiên Hạnh sẽ được chăm sóc mình trước khi mất.
Bỗng nhiên Thành Trung cảm thấy áp lực trên người mình được thả lỏng thì ra là Lưu Ly đã dời ánh mắt đi, lúc này ông ta mới theo phản xạ thở nhẹ ra, trong lòng lẩm bẩm nói: Cô Lưu Ly thật là đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng có thể khiến mình không thở nổi, thật không hổ là người có thể với một kiếm đã giết chết cao thủ của nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên. Vậy mà cậu Gia Bảo còn dám theo trêu chọc người phụ nữ nguy hiểm như thế, siêu, thật sự quá siêu.