Ngụy Nhã Huyên cả miệng đều trở thành hình chữ “O”, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng cân nhắc qua vấn đề thâm sâu tới như vậy. Nhất thời trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể trả lời được, càng không thể nhìn Trần Gia Bảo khó chịu, vội vàng nháy mắt với Trần Gia Bảo, để anh khuyên bảo Lưu Ly một phen.
Trần Gia Bảo ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cô nói thế nhân lấy theo đuổi dục vọng làm vui, nhưng trường sinh bất tử, thành tiên thành phật chính là dục vọng lớn nhất trên đời, đây không phải là mâu thuẫn với lời cô nói sao?”
“Không sai, tôi thừa nhận trường sinh bất tử, thành tiên thành Phật, đích xác là dục vọng lớn nhất trên đời.” Lưu Ly khẽ thở dài, nói: “Nhưng lòng người trôi nổi, một hơi thở đã có thể xoay chuyển tới ba ngàn ý niệm trong đầu, ngay cả trái tim cũng không khống chế được, vậy làm sao có thể tu luyện bản thân được?
Chỉ có lấy ý niệm “thành tiên thành phật” để kiềm chế ba ngàn ý niệm hỗn loạn đó, làm cho thể xác và tinh thần thanh tĩnh, do đó tu hành tốt hơn, cuối cùng lại siêu thoát ý niệm này mới có thể chân chính trở thành tiên phật. Bất luận là phật hiệu của phật môn hay là gì đều là vì đạt được mục đích này mới thuận tiện nhập cửa Phật mà thôi.”
Trần Gia Bảo nhíu mày nói: “Từ xưa đến nay, người muốn sống lâu không già nhiều tới mức nào? Trước kia có Tần Hoàng tìm Tiên Sơn, sau đó có Hán Vũ đốt khói, ngay cả đế vương nhân gian hùng tài nhiều sách lược như Tần Hoàng Hán Vũ còn sống không được trăm năm, người bình thường muốn thành tiên thành phật, khó khăn tới mức nào?”
“Thành tiên thành phật không chỉ là chuyện khó khăn nhất, đồng thời cũng là chuyện lớn nhất. Chính là bởi vì lớn nhất khó khăn nhất, cho nên người xưa đều gọi là “chuyện bất khả thi”. Một khi đạt được, có thể không lo lắng về sống chết, đời đời kiếp kiếp tiêu dao, tôi cần gì phải vứt bỏ chí lớn chứ? Vì vậy, anh không cần phải thuyết phục tôi.” Lưu Ly thản nhiên nói, với tâm tính như ngọn tháp thủy tinh của Lưu Ly, sao còn nhìn không ra mục đích của Ngụy Nhã Huyên và Trần Gia Bảo chứ, cho nên cô ấy đã trực tiếp chặn miệng hai người.
Trần Gia Bảo và Ngụy Nhã Huyên mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều nói không nên lời.
Trần Gia Bảo lại một lần nữa xác nhận, nếu muốn từ góc độ Huyền Lý Phật Pháp tranh luận với Lưu Ly, thật sự là nhiệm vụ cơ hồ không thể hoàn thành. Dù sao, Lưu Ly đã kế thừa toàn bộ cảm ngộ của một vị Phật sống đối với Phật pháp, cho dù là đem tất cả phật gia trên toàn thế giới bắt được, phỏng chừng trên phương diện về Phật Pháp cũng không phải là đối thủ của Lưu Ly.
Ngụy Nhã Huyên thở dài, nói: “Nếu tâm ý chị Lưu Ly đã quyết, vậy tôi không nói nhiều nữa. Lát nữa tôi xin từ biệt, cũng đã đến lúc trở về tỉnh Phú Thọ xem tình hình của ông nội tôi rồi. “
Mục đích duy nhất mà cô ấy ở lại chính là ngăn cản việc Lưu Ly bị Trần Gia Bảo lừa gạt, từ đó rơi vào móng vuốt của Trần Gia Bảo. Nhưng bây giờ xem ra, Lưu Ly quả thật vượt quá mức tưởng tượng, căn bản phải không cần lo lắng, cho nên cô ấy cũng không còn lý do gì để ở lại nữa.
Lưu Ly hơi trầm ngâm liền nói: “Mấy ngày nay cô có thể ở lại giúp tôi, trong lòng tôi rất cảm kích. Cô chờ một chút.”
Nói xong, Lưu Ly đứng dậy đi vào trong nhà tranh. Một lát sau cô ấy cầm một cái bọc bằng vải vàng đi ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của Ngụy Nhã Huyên mà mở cái bọc này ra.
Trong nháy mắt này, Trần Gia Bảo nhìn thấy trong bao bọc có một loại thảo mộc có ngoại hình tương tự như linh chi, tổng cộng chia làm năm tầng, mỗi tầng ở trên nó đều có màu đen, trắng, xanh, đỏ, vàng ngũ sắc, thoạt nhìn chói mắt đa dạng.
Cả người Trần Gia Bảo nhất thời chấn động, trong mắt xuất hiện vẻ khiếp sợ. Ngũ Đế Ngọc Chi, vậy mà lại là Ngũ Đế Ngọc Chi trong truyền thuyết, được tập hợp bởi tinh hoa đất trời, được hợp bởi Âm Dương Ngũ Hành mà có!
Mục đích lần này anh tới núi Yên Tử ngoại trừ đến vì Lưu Ly ra, thì chính là có được “Ngũ Đế Ngọc Chi”, lấy nó để luyện chế đan dược, tăng tu vi của chính mình.
Cho nên, sau khi anh nhìn thấy “Ngũ Đế Ngọc Chi” trong cái bọc của Lưu Ly, tâm tình kích động khó có thể tưởng tượng được. Ngay sau đó anh lại lập tức nghĩ đến một khả năng, không phải Lưu Ly sẽ đem Ngũ Đế Ngọc Chi đưa cho Ngụy Nhã Huyên chứ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Gia Bảo nhất thời trở nên cổ quái.
Nhưng mà, mọi chuyện cũng không phát triển như Trần Gia Bảo đã nghĩ, chỉ thấy Lưu Ly từ trong bao bọc lấy ra một quyển sách cổ bìa màu lam đưa cho Ngụy Nhã Huyên, cười nói: “Đây là một bộ phương pháp tu luyện nội công, tuy rằng không dám nói nó lợi hại bao nhiêu, nhưng vẫn có thể đạt tới cảnh giới Tông Sư. Vì vậy muốn trì hoãn lão hóa vẫn không thành vấn đề, đương nhiên, nếu muốn tiến thêm một bước nữa đạt tới cảnh giới cao hơn, thì phải xem cơ duyên của cô rồi. “
Có thể tu luyện tới công pháp cảnh giới Tông Sư, chuyện này tuyệt đối có thể tạo thêm một võ đạo thế gia mới. Nếu như bản công pháp này ném vào võ đạo giới ở Việt Nam, khẳng định có thể dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Đây đã coi như đã có được một bàn tay lớn rồi, nhưng sự chú ý của Ngụy Nhã Huyên lại hoàn toàn ở một điểm khác, ánh mắt cô ấy sáng ngời, vui mừng đan xen với kinh ngạc mà nói: “Thật sao? Còn có thể trì hoãn lão hóa? Thật là tốt quá! “
Hiển nhiên đối với Ngụy Nhã Huyên mà nói, có thể trở thành một kẻ mạnh trong giới võ đạo căn bản là một chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao, chỉ có tuổi trẻ và xinh đẹp mới vĩnh viễn là trọng tâm chú ý của cô ấy.