“Không sai, đúng là có chuyện như vậy.” Diệp Trường Nhạc gật đầu nói, trong lòng không khỏi có một chút nghi hoặc, không hiểu Trần Gia Bảo đột nhiên nhắc tới cháu trai của mình để làm gì?
Một khắc sau, chỉ nghe Trần Gia Bảo cười nói: “Tôi hy vọng, chủ nhà của nhà họ Diệp tiếp theo là Ngọc Trâm chứ không phải người khác, ý của ông Trường Nhạc thế nào?”
Mặc dù anh vừa nói vừa cười mỉm nhưng giọng điệu lại khiến người ta không thể từ chối.
Cái gì? Để cho Diệp Ngọc Trâm trở thành chủ nhà nhà họ Diệp đời tiếp theo?
Không chỉ là Diệp Trường Nhạc, ngay cả Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình cũng kinh hãi, không ngờ Trần Gia Bảo lại đưa ra một đề nghị như vậy.
Trần Gia Bảo vừa mở miệng đã để Diệp Ngọc Trâm kế thừa vị trí chủ nhà của nhà họ Diệp.
Nhất thời khiến cho Diệp Trường Nhạc đờ cả người ra. Trước khi tới, ông ta đã âm thầm suy đoán qua những lời mà Trần Gia Bảo có thể nói, nhưng lại không nghĩ tới anh hoàn toàn không hề theo kế hoạch mà làm. Chuyện này thực sự khiến ông ta trở tay không kịp.
Nếu đã nói tới vị trí chủ nhà nhà họ Diệp, ông ta tuyệt đối sẽ không truyền cho Diệp Ngọc Trâm. Nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Ngọc Trâm là một cô gái, dù thế nào cũng sẽ lập gia đình. Nói cách khác, cô ấy chính là một cuộc làm ăn lỗ vốn, vậy thì làm sao có thể làm chủ nhà nhà họ Diệp chứ?
Lúc này Diệp Ngọc Trâm cũng không biết phải làm sao, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nghĩ tới mình có thể trở thành chủ nhà của nhà họ Diệp. Hơn nữa trong lòng Diệp Ngọc Trâm cũng rõ ràng hơn ai hết, bất kể là bố hay là ngay cả ông nội cũng vậy, cho tới bây giờ chưa từng coi cô ấy là người thừa kế. Nếu không, lúc trước ông nội cô ấy cũng sẽ không vì lợi ích của nhà họ Diệp mà chẳng màng đến cảm xúc của Diệp Ngọc Trâm, để cô ấy cùng Cao Tuấn Hùng kết hôn.
Cho nên sau khi nghe Trần Gia Bảo nói, Diệp Ngọc Trâm luống cuống cả tay chân vội vàng nói: “Không, tôi… tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành chủ nhà, Gia Bảo… anh… anh… chi bằng… “
Lời còn chưa kịp nói xong thì Trần Gia Bảo đột nhiên nhếch miệng cười với Diệp Ngọc Trâm, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nhất thời trong lòng cô ấy xông lên một cỗ cảm giác an tâm ngập tràn, những lời chưa nói cuối cùng lại không thể nói ra được nữa.
“Ý của ông thế nào, ông Trường Nhạc?” Trần Gia Bảo cười hỏi, thần thái của anh rất thoải mái, giống như trong mắt anh, dăm ba câu quyết định vị trí chủ nhà họ Diệp là một chuyện nhỏ nhặt không đáng nói.
Diệp Trường Nhạc cười khổ một tiếng, cái gì gọi là “ý ông thế nào”? Dựa theo suy nghĩ thực tâm trong lòng ông ta, chuyện đó là hoàn toàn không có khả năng, nhưng cũng không thể ở trước mặt mọi người mà bác bỏ mặt mũi Trần Gia Bảo thế được, vì vậy ông ta từ chối nói: “Đây là chuyện gia đình nhà họ Diệp chúng tôi, hình như cậu Gia Bảo không tiện hỏi đến đâu.”
“Ồ? Ông đừng quên, chúng ta đều là người một nhà, câu này cũng là ông vừa chính miệng nói, sao trong nháy mắt ông Trường Nhạc đã quên mất rồi? Hay là nói, cho tới bây giờ ông Trường Nhạc cũng chưa từng coi Trần Gia Bảo tôi là người nhà của mình? Nói vậy bây giờ tôi sẽ lập tức tiễn khách.” Trần Gia Bảo lộ ra ý cười vô hại, nhưng những lời vừa nói ra lại mang theo ý tứ ép buộc.
Nhất thời khiến Diệp Trường Nhạc trì trệ một lúc, ông ta vừa rồi đúng là đã từng nói lời “đều là người một nhà”, vậy chẳng phải đang tự mình đào hố chôn mình hay sao, còn bị Trần Gia Bảo bắt được nhược điểm, giờ ông ta mới thật sự hận không thể tát mình một cái.
“Có lẽ là ông Trường Nhạc cảm thấy Ngọc Trâm không đủ ưu tú, không thể gánh vác được vị trí chủ nhà nhà họ Diệp đúng không? Điểm này ông cứ yên tâm, với quan hệ của tôi và Ngọc Trâm cùng với ảnh hưởng của tôi ở thành phố Hòa Bình. Tôi cam kết khi giao nhà họ Diệp vào tay Ngọc Trâm, tuyệt đối có thể phát triển mạnh mẽ, thậm chí còn vượt xa nhà họ Diệp bây giờ.”
Nghe vậy Diệp Trường Nhạc có hơi động tâm. Khiến nhà họ Diệp sau này phát triển mạnh mẽ, điều này tuyệt đối tràn ngập sức hấp dẫn, ông ta đang chuẩn bị đáp ứng thì đột nhiên trong lòng “lộp bộp” một tiếng. Lập tức hồi tưởng lại, vì sao Trần Gia Bảo lại có lòng tốt muốn giúp nhà họ Diệp phát triển như vậy? Còn không phải vì biết Ngọc Trâm thích anh, muốn chờ sau này Ngọc Trâm trở thành chủ nhà của nhà họ Diệp, cả nhà họ Diệp chẳng phải sẽ trở thành của hồi môn, toàn bộ đều rơi vào tay Trần Gia Bảo sao? Chỉnh tới chỉnh lui, hóa ra Trần Gia Bảo lại có tính toán như vậy!
Càng nghĩ Diệp Trường Nhạc càng cảm thấy có khả năng, trong lòng bỗng tức giận không thôi. Tuy rằng không dám biểu hiện ra ngoài nhưng sắc mặt ông ta đã trầm xuống, rồi lại thản nhiên nói: “Nếu cậu Gia Bảo đã là người một nhà, vậy tôi cũng có nói thẳng luôn, đề nghị của cậu, thứ cho tôi không thể đáp ứng.
Tôi sẽ không giao vị trí chủ nhà cho Ngọc Trâm, hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng!”
Mặc dù Diệp Ngọc Trâm đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được Diệp Trường Nhạc kiên định cự tuyệt như vậy, trong lòng vẫn không khỏi ảm đạm.