“Trong lòng ông Trường Nhạc hiểu rõ là được rồi.” Mạnh Chí Lương cười khô hai tiếng, đột nhiên tròng mắt chuyển động, quay đầu nói với Mạnh Nhược Tình: “Nhược Tình, con và Ngọc Trâm là bạn tốt, nếu Ngọc Trâm ở chỗ này, vậy con cũng đi theo Ngọc Trâm đi.”
Nói xong, ông ta không cho Mạnh Nhược Tình có cơ hội từ chối thì đã bước đi.
Sắc mặt Diệp Trường Nhạc nhất thời rất khó coi, Mạnh Chí Lương có ý định gì ông ta còn có thể không rõ ràng sao, chắc chắn là không muốn Diệp Ngọc Trâm ở riêng với Trần Gia Bảo, đặc biệt để Mạnh Nhược Tình đi qua cản mũi rồi.
“Mạnh Chí Lương này vì lợi ích của mình vẫn thật sự không biết xấu hổ.”
Trong lòng Diệp Trường Nhạc thầm mắng một tiếng, lập tức xoay ánh mắt lên người của Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình, không thể không thừa nhận, Mạnh Nhược Tình quả thực xinh đẹp vô cùng, không hề thua kém Ngọc Trâm chút nào.
Thành Trung ở một bên nhìn thấy vậy, trong lòng âm thầm đắc ý, hừ hừ, các người một đám tranh nhau muốn đem con gái cùng cháu gái đẩy cho cậu Gia Bảo, nào có thể so sánh với mình được, mình đã sớm cho Thiên Hạnh chiếm được hảo cảm của cậu Gia Bảo, tin chắc là trải qua chuyện núi Yên Tử này, Thiên Hạnh ở trong lòng cậu Gia Bảo tuyệt đối có thể tăng lên một bậc thang.
Trong lòng ông ta vô cùng đắc ý, bề ngoài lại bất động thanh sắc, cười nói: “Ông Trường Nhạc, mời vào nhanh đi, không thể để cậu Gia Bảo đợi lâu.”
“À, được rồi.” Lúc này Diệp Trường Nhạc mới phản ứng lại, đi theo Thành Trung đi vào bên trong.
Diệp Ngọc Trâm lôi kéo Mạnh Nhược Tình thì thầm ở phía sau, hoài nghi nói: “Nhược Tình, đây là chuyện gì xảy ra vậy?”
Mạnh Nhược Tình bất đắc dĩ, ủy khuất nói: “Ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng Trần Gia Bảo đã chết, muốn đi an ủi anh ấy, kết quả bố tôi không biết chuyện gì xảy ra, cho tôi mệnh lệnh chết, để tôi ăn mặc thật tốt một phen, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Sau khi tới nơi này, mới biết mục đích bố tôi dẫn tôi tới dĩ nhiên là vì gặp Trần Gia Bảo, thật sự là tức chết tôi, thật là mất mặt. “
Diệp Ngọc Trâm bừng tỉnh, xem ra chú Chí Lương có chủ ý giống như ông nội mình, haiz, những người đàn ông này, luôn coi phụ nữ như một công cụ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ấy hơi ảm đạm.
Không bao lâu thì bọn họ đi vào trong sân biệt thự, Trần Gia Bảo ngồi trong phòng thưởng thức trà, Hoàng Thiên Hạnh ăn mặc xinh đẹp, đang nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của Trần Gia Bảo.
Hoàn toàn giống như một đế vương đang hưởng thụ.
Mạnh Nhược Tình bĩu môi, cho dù Trần Gia Bảo có bản năng, nhưng thói trăng hoa này thật đáng ghét.
“Ông Trường Nhạc, đúng lúc tôi có chuyện muốn tìm ông, không ngờ ông lại tới trước.” Trần Gia Bảo cười nói, buông chén trà xuống.
Diệp Trường Nhạc cười hắc hắc, tiếp theo “hổ thẹn” nói: “Khoảng thời gian trước có mắt như mù, cho nên hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội cậu Gia Bảo, hơn nữa còn chuẩn bị một ít lễ vật, hy vọng cậu Gia Bảo có thể nể mặt Ngọc Trâm mà tha thứ cho tôi lần này. Ngọc Trâm, còn không mau dâng quà cho cậu Gia Bảo đi?”
Diệp Ngọc Trâm đáp một tiếng, âm thầm thở dài, cầm lễ vật đi về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười cười, cũng không để ý, nói: “Ngọc Trâm là bạn của tôi, quà cáp làm gì cho xa lạ.”
Chỉ là bạn thôi sao?
Ánh mắt Diệp Ngọc Trâm trở nên ảm đạm một chút, sau khi đặt lễ vật trước mặt Trần Gia Bảo, cô ấy lập tức đi về phía sau Diệp Trường Nhạc.
Ánh mắt của Diệp Trường Nhạc sáng ngời, nói: “Đúng vậy, là tôi không suy nghĩ chu đáo, chúng ta đều là người một nhà mà, người một nhà.”
Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên một nụ cười, nói: “Ông Trường Nhạc nói không sai, nếu đã là người một nhà thì tôi cũng xin nói thẳng luôn.”
“Cậu Gia Bảo cứ nói tự nhiên.” Diệp Trường Nhạc vui vẻ ra mặt, có thể cùng Trần Gia Bảo thành người một nhà thì sau này ở thành phố Nam Định, ai còn dám qua mặt mình nữa?
Trần Gia Bảo vẫn cười cười, nói: “Tôi nghe nói ông Trường Nhạc còn có một đứa cháu trai, bây giờ đang học tập tại Mỹ, hơn nữa tôi còn nghe nói, sau này ông định truyền vị trí chủ nhà của nhà họ Diệp cho cháu trai của ông?”