Nghĩ tới đây, khóe miệng Diệp Trường Nhạc nhếch lên một nụ cười, con ngươi ông ta đột nhiên chuyển động, nói: “Ngọc Trâm, cháu cũng thấy được bây giờ Trần Gia Bảo đã trở thành nhân vật lớn có quyền thế rất mạnh của thành phố Nam Định, có bao nhiêu người muốn gặp cậu ta một lần cũng không được, cháu nhìn xem, chiếc xe ở phía trước chúng ta là chủ tịch của tập đoàn Đỉnh Thịnh, tên này này ỷ vào việc mình có vốn hùng hậu, luôn hống hách ở thành phố Nam Định, bây giờ chỉ vì muốn gặp Trần Gia Bảo một lần, còn phải thành thành thật thật xếp hàng ở chỗ này sao? Haiz, chúng ta cũng không biết làm thế nào mới có thể gặp được Trần Gia Bảo.”
“Không gặp được thì không gặp thôi, mấy ngày trước ông còn trốn Gia Bảo giống như tránh ôn dịch vậy, bây giờ còn mong được gặp thì ông cứ xếp hàng ở chỗ này, cháu cũng không muốn mất mặt đi theo ông.” Diệp Ngọc Trâm phụng phịu nói.
Cơ bản là sau khi cô ấy biết được tin Trần Gia Bảo bình an vô sự, trong lòng tràn ngập vui sướng, nhưng ngay sau đó, ông nội liền bảo cô ấy ăn mặc xinh đẹp diễm lệ để cùng ông ta đi gặp Trần Gia Bảo, ý tứ ở đây không phải là bán cháu gái sao? Nếu như bị Trần Gia Bảo biết, cô ấy sẽ mất mặt bao nhiêu?
Cho nên trong lòng cô ấy thực sự phẫn nộ, trước đó đuổi Diệp Trường Nhạc ra khỏi phòng, nhưng sau một lát do dự, vẫn ngồi trước bàn trang điểm, mất hơn hai tiếng đồng hồ, tỉ mỉ ăn diện một phen, nguyên nhân rất đơn giản là cho dù nội tâm tức giận, nhưng cô ấy vẫn muốn gặp Trần Gia Bảo, muốn Trần Gia Bảo nhìn thấy trạng thái đẹp nhất của mình.
Cho nên giờ phút này, Diệp Trường Nhạc cũng không để ý đến giọng điệu không vừa lòng của Diệp Ngọc Trâm, còn ngượng ngùng cười, nói: “Chẳng phải vì ông lo lắng cho nhà họ Diệp chúng ta sao, trước đó ông làm sao biết ngay cả toàn quân nhà họ Tô cũng sẽ bị diệt, đúng rồi, hay là cháu gọi điện thoại cho Trần Gia Bảo đi để chúng ta đi vào trước.”
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm khẽ động, tuy rằng vẫn nghiêm mặt như trước, nhưng do dự một chút, vẫn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Trần Gia Bảo.
Một lát sau, Thành Trung hăng hái từ biệt thự đi ra, ánh mắt như tìm kiếm điều gì, hướng thẳng về phía Diệp Ngọc Trâm.
“Cô Ngọc Trâm, cậu Gia Bảo phái tôi đến đón cô.” Thành Trung lễ phép cười nói, ông ta đi tới trước cửa xe, chủ động mở cửa xe cho Diệp Ngọc Trâm.
“Cám ơn ông.” Sắc mặt Diệp Ngọc Trâm ôn hòa, mỉm cười đi xuống.
Ánh mắt Diệp Trường Nhạc sáng ngời, bây giờ toàn bộ xã hội thượng lưu ở thành phố Nam Định ai cũng biết, Thành Trung bởi vì ôm đùi Trần Gia Bảo, địa vị cũng lên như diều gặp gió, có thể nói ngoại trừ Trần Gia Bảo ra, ông ta cũng là nhân vật quyền thế nhất ở thành phố Nam Định.
“Trần Gia Bảo phái Thành Trung tới đón Ngọc Trâm, xem ra trọng lượng của Ngọc Trâm ở trong lòng Trần Gia Bảo vẫn rất nặng, hừ hừ, như vậy xem ra cho dù lúc trước thái độ của ông đây đối với Trần Gia Bảo ngạo mạn nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn quỳ gối dưới váy của cháu gái ông đây?”
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trường Nhạc càng thêm hài lòng, lại vô ý sinh ra một vẻ khinh thường đối với Trần Gia Bảo, đương nhiên, chút tâm tư nhỏ bé này, ông ta cũng không dám lộ ra.
Rất nhanh, Diệp Trường Nhạc và Diệp Ngọc Trâm liền đi theo Thành Trung đến cửa biệt thự, làm cho một đám ông lớn xếp hàng chung quanh đều nóng mắt.
Đột nhiên từ trong biệt thự có một cặp bố con đang cãi nhau, Diệp Ngọc Trâm ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc nói: “Nhược Tình, sao cô lại tới đây?”
Người ở trước mặt chính là Mạnh Nhược Tình và bố của cô ấy, tổng giám đốc Mạnh Chí Lương của công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Định Nguyên.
Mạnh Nhược Tình cũng không ngờ sẽ gặp Diệp Ngọc Trâm ở chỗ này, không biết vì sao, nhất thời “ầm ĩ”
một chút, nháo mặt đỏ bừng, trong lòng càng thêm thẹn thùng.
Hôm nay Mạnh Nhược Tình ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, mặc một bộ váy bảy phần màu lam nhạt, tạo nên vẻ đoan trang xinh đẹp, đứng trước mặt Diệp Ngọc Trâm, nhan sắc dĩ nhiên cũng không kém chút nào.
“Ông Trường Nhạc, thì ra ông cũng tới, Thành Trung tự mình nghênh đón ông, mặt mũi của ông cũng xem như đủ lớn đấy, xem ra sau này ở thành phố Nam Định, Mạnh Chí Lương tôi còn phải nhờ ông chiếu cố nhiều hơn.” Mạnh Chí Lương ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói, lúc trước ông ta nhận được tin nhà họ Tô bị diệt, lập tức nổi lên suy nghĩ trong đầu nếu Nhược Tình có thể được cậu Gia Bảo coi trọng, vậy Mạnh Chí Lương ở thành phố Phú Thọ chẳng phải là có thể lên đời?
Ông ta càng nghĩ càng muốn, nhanh chóng mang theo Mạnh Nhược Tình chạy tới, kết quả là xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ mới được đi vào biệt thự, hơn nữa còn chưa gặp được cậu Gia Bảo, chỉ đem lễ vật giao cho Hoàng Thiên Hạnh rồi bị đưa ra.
Nhưng mà, bây giờ Diệp Trường Nhạc rõ ràng mới tới, kết quả lại được Thành Trung nghênh đón tiến vào, lại nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm bên cạnh Diệp Trường Nhạc ăn mặc rạng rỡ quyến rũ, Mạnh Chí Lương làm sao còn không rõ chuyện gì xảy ra? Nhất thời trong lòng sinh ra một trận cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Trong lòng Diệp Trường Nhạc càng thêm đắc ý, hăng hái nói: “Ông nói đùa, tôi vui mừng là vì sao?”