Sắc mặt của Abbott càng trắng bệch, ngay cả ra tay giết anh ta mà cô ấy cũng cho rằng không đáng sao?
Cõi lòng anh ta chua xót, niềm kiêu hãnh của anh ta vừa sụp đổ bây giờ lại càng tan nát.
Anh ta đứng lên, ngay cả thi thể của Thắng Mộng Việt cũng không thèm nhìn, lảo đảo đi ra ngoài.
Trần Gia Bảo rất hài lòng với cách giải quyết của Lưu Ly, cô ấy rõ ràng là đệ tử của nhà Phật nhưng lại ra tay quyết đoán như vậy thật sự càng ngày càng hợp với khẩu vị của anh rồi.
“Thế nào, có phải anh nghĩ tôi là đệ tử nhà Phật mà lại ra tay quyết đoán như thế nên cho rằng lòng dạ của tôi thật độc ác phải không?” Lưu Ly đến trước mặt Trần Gia Bảo, thấy anh nhìn cô ấy với vẻ kì lạ nên hỏi với vẻ thăm dò.
“Sao tôi lại nghĩ như vậy chứ?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười nói: “Tuy rằng Bồ Tát có tâm địa từ bi nhưng vẫn cần có nghìn tay nghìn mắt hỗ trợ, như vậy mới có thể hàng yêu phục ma được. Cho dù cô tha cho họ thì họ cũng sẽ không cảm kích tấm lòng của cô, lại càng không bị cô cảm hóa mà sẽ tìm cô để báo thù. Bởi vậy tôi nghĩ tốt nhất nên giết họ.”
Lưu Ly gật gù: “Tôi ra tay giết người là để bảo vệ sự sống cho người khác. Nếu tôi nói tôi có thể cảm nhận được ác ý trong lòng của người khác, nhất là đối phương càng làm nhiều điều ác thì tôi càng cảm nhận được rõ. Đặc biệt là Tô Nguyên Hùng, ông ta nồng nặc sát khí nên tôi mới giết ông ta. Anh có tin không?”
Cô ấy có thể cảm nhận được ác ý trong lòng của người khác sao?
Trần Gia Bảo ngạc nhiên không hiểu lắm, loại năng lực này gần giống với “thần giao cách cảm” trong phật giáo nên hỏi lại với vẻ kì lạ: “Vậy tôi thì sao? Cô có thể cảm nhận được ác ý trong lòng của tôi không?”
“Cảm nhận không được.” Lưu Ly lắc đầu nói: “Mặc dù anh đã giết nhiều người nhưng đều có nguyên nhân. Hơn nữa anh lại là người thừa kế của “Thiên hành cửu châm” chẳng những có thể giết người mà cũng có thể cứu người nên tôi mới không thể cảm nhận được ác ý trong lòng của anh.”
Lúc này, Ngụy Nhã Huyên và Hoàng Thiên Hạnh mới nhận ra mình vẫn đang được Trần Gia Bảo ôm trong lòng.
Hoàng Thiên Hạnh thì thấy bình thường, dù sao cô cũng thích Trần Gia Bảo, bây giờ được người mình thích ôm trong lòng, chẳng những không có một chút ngại ngùng mà người lại cô còn thấy rất ngọt ngào.
Nhưng Ngụy Nhã Huyên lại lập tức ngây người. Cô ấy đã lớn như thế nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy gần gũi với người khác giới như này. Khuôn mặt Ngụy Nhã Huyên lập tức đỏ bừng lên, mạnh mẽ đẩy Trần Gia Bảo ra, nhảy đến bên cạnh Lưu Ly. Sau đó cô ấy mới áp chế được tiếng tim đập loạn lên, nói: “Chị Lưu Ly, chị thật lợi hại, vừa rồi chị làm em sợ chết khiếp.”
“Bây giờ không sao rồi.” Lưu Ly cười nhẹ, nói: “Nhưng chị nghĩ hai người vẫn nên vào trong đi, đây là một phần của…” Cô ấy nói đến đây, khóe mắt liếc nhìn Tô Nguyên Hùng, Thắng Mộng Việt và năm bức điêu khắc bằng băng một cái, ý tứ hàm xúc không nói cũng hiểu.
Ngụy Nhã Huyên vốn đã xấu hổ và hoảng sợ bèn lập tức gật đầu không chút do dự, đầu cũng không ngoảnh lại mà vội vàng đi vào trong.
Hoàng Thiên Hạnh vốn muốn dựa vào vòng tay của Trần Gia Bảo, nhưng cô cũng thấy có vài cái xác đang ở bên cạnh, khó có thể làm dậy lên cảm xúc phong hoa tuyết nguyệt nên đành đi vào trong.
“Giao những thứ này cho anh giải quyết không có vấn đề gì chứ?” Lúc Lưu Ly đi ngang qua Trần Gia Bảo, cô ấy đột nhiên dừng lại và hỏi.
Trần Gia Bảo biết, Lưu Ly đang ám chỉ đến xác của Tô Nguyên Hùng và những người khác, bèn gật đầu đồng ý: “Đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì, tôi đảm bảo không bao lâu sau chỗ này sẽ lại đẹp đẽ y như lúc trước. Hơn nữa, cảm ơn cô đã giúp tôi giải quyết rắc rối lớn này.”
“Không cần khách sáo.” Lưu Ly nhàn nhạt đáp, đang chuẩn bị nhấc gót đi về phía ngôi nhà tranh.
“Đúng rồi.” Trần Gia Bảo nghĩ một lúc, vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ bèn cất tiếng hỏi: “Nếu sau này cô cảm nhận được trong lòng tôi cũng có ác ý, liệu cô có đội phó với tôi như đối phó với Tô Nguyên Hùng không?”
“Có.” Giọng điệu của Lưu Ly rất dứt khoát, không hề có một chút do dự nào. Sau đó, cô ấy nghĩ đến việc Trần Gia Bảo đã từng cứu mình, bản thân nói như vậy sẽ khó tránh khỏi có chút bạc bẽo, vì thế cô ấy lại thở dài một tiếng, thấp giọng đáp: “Chuyện của sau này tôi cũng không rõ, vì thế tốt hơn hết là anh nên cầu nguyện sẽ không xảy ra ngày đó.”
Nói rồi, cô ấy bèn đi qua người anh, bước vào trong ngôi nhà tranh.
“Có lẽ vậy.” Trần Gia Bảo nhún vai, anh không biết tiêu chuẩn phán định về cái gọi là “ác ý” của Lưu Ly là gì. Nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng cách an toàn vẫn là có được Lưu Ly, biến cô ấy trở thành người phụ nữ của anh. Như vậy, cho dù sau này cô ấy có phát giác được ác ý trong lòng mình thì cô ấy cũng không thể “mưu sát chồng” được, đúng không?