“Tông Sư?” Lưu Ly hơi ngây người ra, khẽ cười một tiếng và không bày tỏ thái độ.
Tô Nguyên Hùng nói: “Lẽ nào tôi đã gặp được một hậu bối làm mình phải bất ngờ, cũng được thôi, tôi sẽ cho các người một cơ hội, cô và Trần Gia Bảo cùng lên đi, nếu như có thể đỡ được một trăm chiêu của tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho hai cô gái bên cạnh các người, nhưng cô và Trần Gia Bảo thì vẫn phải chết.”
Hai chọi một, đó là niềm kiêu hãnh của một “bán bộ truyền kì” như Tô Nguyên Hùng, trong cảnh giới truyền kỳ thì ông ta không có đối thủ.
“Hai chọi một? Ông cũng quá đề cao bản thân rồi đấy.” Lưu Ly lắc đầu nói, ánh mắt toát lên vẻ khinh miệt.
“Sao hả, cô tưởng rằng tôi không làm được sao?” Tô Nguyên Hùng chắp tay ra sau lưng, kiêu ngạo nói: “Tôi là bán bộ truyền kì, chỉ một cái giơ tay hay nhấc chân là đã có thể giết chết cô và Trần Gia Bảo, nói giới hạn một trăm chiêu chẳng qua chỉ là những lời nói khiêm nhường của tôi mà thôi.”
“Không, ông đã hiểu nhầm ý tôi rồi, vốn dĩ không có chuyện hai chọi một mà là một chọi bảy.” Lưu Ly liếc mắt nhìn bọn người Tô Nguyên Hùng một lượt rồi nói: “Một mình tôi đánh bảy người các người.”
Cô ấy vừa nói ra những lời đó thì ai nấy cũng bất giác cảm thấy kinh ngạc, đến cả Trần Gia Bảo cũng giật mình, anh không ngờ một người khí chất thanh cao như Lưu Ly lại có thế nói ra những lời lẽ bá đạo như thế.
Tô Nguyên Hùng tức đến bật cười, giọng ông ta chấn động cả khu núi: “Một chọi bảy? Tôi thấy người thật sự đánh giá cao mình là cô đấy! Thôi được, hãy cho tôi được thấy rốt cuộc cô có tư cách gì mà dám nói ra những lời ngông cuồng vô tri như “một chọi bảy” này đi!”
Ông ta nói xong thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Ưng Kiến Hoa.
Ưng Kiến Hoa hiểu ý, sải bước tiến về trước, vận nội công, trên hai nắm đấm xuất hiện vòng tròn ánh sáng năm màu, vô cùng rực rỡ, vô cùng thần kỳ. Cùng lúc đó ông ta cũng hét lớn lên: “Cô gái, nếu như cô biết thức thời thì hãy mau đầu hàng đi, nếu không thì “thần quyền ngũ sắc” của tôi sẽ không giữ lại mạng cho cô đâu!”
“Nếu như Tô Nguyên Hùng đã phái ông ra làm vật thí mạng thì tôi sẽ để cho các người được toại nguyện.” Lưu Ly lạnh lùng nói, cô ấy hoàn toàn không xem “Tước Vũ Quyền Cương” của Ưng Kiến Hoa ra gì.
Hôm nay Ưng Kiến Hoa đã liên tục bị hai hậu bối xem thường nên mặt mày ông ta liền nặng trĩu, anh ta không nói gì mà hét lớn lên một tiếng rồi hùng hổ chạy thật nhanh về trước với tốc độ nhanh nhất, tóc dựng đứng hết lên cứ như một con mãnh thú đang nổi điên, thậm chí đến mặt đất cũng xuất hiện một hàng dấu chân sâu đến ba tất. Ông ta đã đến trước mặt Lưu Ly chỉ trong tích tắc.
“Hậu bối chịu chết đi!”
Ưng Kiến Hoa hét lớn lên, đấm nắm đấm mang theo cang công ngũ sắc đấm về trước ngực Lưu Ly.
Cú đấm vẫn chưa đến thì công lực đã đến rồi!
Khí công cực mạnh làm quần áo của Lưu Ly bay lên phần phật, thậm chí đến cả Ngụy Nhã Huyên và Hoàng Thiên Hạnh ở cách đó mấy mét cũng có cảm giác bị bức bí, sém chút là không thở nỗi, còn Lưu Ly thì lại đang đứng ở vị trí trung tâm sức mạnh của cú đấm, nghĩ cũng biết cô ấy phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Tô Nguyên Hùng hài lòng gật đầu, tán thưởng: “Không ngờ Ưng Kiến Hoa đã luyện “Tước Vũ Quyền Cương” đến mức độ này rồi, chỉ e là không bao lâu nữa nhà họ Tô chúng ta sẽ lại có thêm một cao thủ Tông Sư hậu kì nữa.”
Với ông ta mà nói, nếu Lưu Ly không né tránh thì nhất định sẽ bị thương rất nặng.
Trong lòng Abbott cũng cảm thấy kinh ngạc, anh ta vốn dĩ là người chuyên dùng nắm đấm, trong số tất cả những người ở đó, e là ngoài Tô Nguyên Hùng ra thì không còn ai có thể hiểu được sự đáng sợ của nắm nấm đó của Ưng Kiến Hoa bằng anh ta. Anh ta tự nghĩ, dù cho trong lúc bản thân anh ta mạnh mẽ nhất thì khi đối mặt với nắm đấm đó anh ta cũng chỉ có thể tạm thời né tránh trước còn Lưu Ly thì chắc chắn là không có cách nào đỡ nỗi.
“Thật đáng tiếc…”
Abbott thầm lắc đầu, vốn dĩ anh ta chắc chắn có được Lưu Ly nhưng bây giờ cánh tay phải của anh ta đã tàn phế còn Lưu Ly thì cũng sắp tả tơi, anh ta thầm thấy nuối tiếc trong lòng.
Chính vào lúc mọi người đều tưởng rằng Lưu Ly không chết thì cũng bị thương thì đột nhiên Lưu Ly đã cử động, cô giơ cánh tay phải trắng nõn như tuyết của mình lên, cong ngón tay nhẹ nhàng búng một cái lên nắm đấm ngũ sắc của Ưng Kiến Hoa.