Trong lòng Trần Gia Bảo chấn động, bây giờ có sử dụng “Thiên Địa Nhân Tam Kiếm” cũng không kịp nữa. Hơn nữa, với thực lực dũng mãnh của Lưu Ly, cho dù anh dùng hết sức lực có lẽ kết quả cũng chỉ vậy.
Tại thời điểm Trần Gia Bảo nghĩ mình phải chết thì nhận ra một chưởng của Lưu Ly đánh vào đầu mình không những không có chút nội lực nào mà còn rất nhẹ nhàng, giống như mấy người bạn đang đùa giỡn với nhau, cùng lúc đó, anh lại nghe Lưu Ly bật cười. Bầu không khí căng thẳng cận kề sống chết lúc ban đầu bất chợt bị quét sạch.
Mặc dù Trần Gia Bảo là Tông Sư bậc hai không nhìn thấu được suy nghĩ, nhưng anh biết mình không cần phải chết nên nhẹ thở ra một hơi, cau mày nói: “Cô làm cái quái gì vậy?”
Lưu Ly đảo mắt, cười nói: “Nếu tôi không làm như vậy thì sao anh chịu dùng hết sức đấu với tôi? Làm sao tôi biết được tu vi chân chính của anh đã tới đâu chứ?”
“Cô làm như vậy chỉ vì muốn thấy tu vi của tôi?” Trần Gia Bảo nhất thời không nói nên lời, anh đường đường là một Hoa Tùng Thánh Thủ mà hôm nay lại bị một cô gái “đùa giỡn”.
“Đương nhiên rồi! Tuy tu vi của anh không tệ nhưng vẫn còn rất yếu ớt. Nếu tôi thật sự nghiêm túc thì anh sẽ không thể đỡ được một chiêu nào của tôi cả.” Lưu Ly vén tóc mai, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Tuy Trần Gia Bảo biết Lưu Ly đang nói thật nhưng dù gì anh cũng đã cứu cô ấy. Cô ấy không cảm kích thì thôi đi, sau khi đánh anh bị thương còn châm biếm anh nữa. Anh cả giận nói: “Cô gái này, thật không biết tốt xấu!” Nói xong, anh chẳng quan tâm gì nữa mà bất chợt lật người lại, đè Lưu Ly dưới người mình.
Mạnh như Lưu Ly, ở khoảng cách gần như vậy, cộng thêm không phòng bị, cũng phải thuận theo Trần Gia Bảo. Sau đó cô ấy cảm thấy ngực của mình có gì đó khác thường, chợt nhận ra bộ ngực của mình bị Trần Gia Bảo nắm lấy. Sắc mặt cô thoáng chốc ửng đỏ, giận dỗi nói: “Mau đứng lên!”
Trần Gia Bảo dám thề với trời là anh không hề cố ý làm thế, thậm chí lúc nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của Lưu Ly thì anh chỉ đành giả ngu làm như không biết đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay nóng rực không những không chút khách sáo đè lên ngực của Lưu Ly, mà còn theo bản năng nắn bóp vài cái.
Chậc, vừa mềm vừa căng như vậy đúng là tuyệt vời mà.
Ngay lập tức, động tác thô lỗ này khiến lửa giận trong mắt Lưu Ly như muốn tràn ra ngoài.
Đột nhiên truyền đến tiếng hét kinh hãi của Ngụy Nhã Huyên từ phía cửa, cô ấy khó mà tin được hai người này vừa rồi còn muốn đánh muốn giết nhau kịch liệt, thế mà chỉ mới xoay người một cái đã biến thành đôi cẩu nam nữ “ra mặt cầu hòa” ngay giữa ban ngày thế này.
Loại chuyện xấu hổ thế này càng khiến Lưu Ly bực bội hơn, thái độ cô ấy bỗng chốc trở nên lạnh như băng, giống như giây tiếp theo sẽ đấm bay Trần Gia Bảo vậy. Còn về việc Trần Gia Bảo có thể giữ được tính mạng sau cú đấm đó hay không, thì căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của cô ấy. Không, nói đúng hơn là chết luôn mới tốt!
Trần Gia Bảo thấy vậy thì rùng mình một cái, sau đó vội vàng nở một nụ cười ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, tôi lỡ tay, lỡ tay thôi.”
Trần Gia Bảo nói xong thì rụt tay lại rồi nhanh chóng đứng dậy, cảm giác mềm mại vừa rồi khiến lòng anh thấy cứ lân lân khó tả.
May mà anh không viết cái suy nghĩ này lên mặt, nếu không thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Lưu Ly đứng dậy chỉnh lại quần áo tóc tai của mình một chút, ánh mắt xấu hổ vừa rồi thoáng cái đã biến mất thay vào đó sự bình tĩnh như lúc thường, giống như tình huống khó xử vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Trần Gia Bảo thấy thế thì hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ tính tình của Lưu Ly đã đạt tới cảnh giới “chuyện đến không lo, chuyện qua không giữ” rồi sao? Nếu không thì sao có thể dễ dàng bỏ qua chuyện ngực mình bị người ta đụng chạm như thế chứ?
Sau khi hiểu ra chuyện này thì Trần Gia Bảo liền ngẩn người, thậm chí quên cả việc lau vết máu dính trên khóe miệng đi, trong lòng không khỏi thở dài. Đúng là tên sao thì người vậy mà, không chỉ cơ thể cuốn hút như lưu ly mà ngay cả phẩm chất cũng trong suốt như ngọc lưu ly vậy, nếu cứ thế này thì con đường chinh phục Lưu Ly của anh sẽ càng khó khăn hơn gấp bội.
Nhưng làm sao mà anh biết được đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ấy là trái tim đang điên cuồng lỗi nhịp. Cho dù bản lĩnh của cô ấy có lớn đến đâu, thì cũng không thay đổi được chuyện mình vẫn là một cô gái chỉ vừa mới bước qua tuổi đôi mươi, vẫn là lần đầu tiên trong đời bị người khác đụng chạm ngực mình như vậy.
Lúc này Ngụy Nhã Huyên đã đi tới, cô ấy dùng ánh mắt dò xét liếc nhìn Trần Gia Bảo và Lưu Ly sau đó lắp bắp nói: “Chị Lưu Ly, thì ra… thì ra là chị, nếu là chị thì tốt rồi.”
Lưu Ly là một người tài giỏi nên đúng ra cô ấy phải rất vui mừng và phấn khích mới đúng, bởi vì với năng lực của Lưu Ly thì chắc chắn sẽ không thể nào rơi vào nanh vuốt ma quỷ của Trần Gia Bảo được, đây chính là chuyện mà Ngụy Nhã Huyên mong muốn nhất. Nhưng cô ấy cũng không muốn nhìn thấy Trần Gia Bảo thật sự bị thương, vì dẫu sao Trần Gia Bảo cũng đã từng cứu cô ấy một mạng.
Cho nên trong lúc nhất thời Ngụy Nhã Huyên không biết mình có nên vui mừng hay không nữa.
Lưu Ly mỉm cười rồi lắc đầu, cô ấy cũng không tính là giỏi giang gì, chẳng qua là ăn may mà thôi.
“Bây giờ có phải nên nói đến chuyện của tôi một chút rồi không?” Đột nhiên Trần Gia Bảo lên tiếng nói.
Lưu Ly đảo mắt liếc anh một cái, sau đó nói: “Nói cái gì chứ? Anh giết hại nhiều người như vậy, tôi không thể thay trời hành đạo mà giết anh sao?”
“Chậc, xem ra cô rất ghen tị với vẻ đẹp trai của tôi nên mới không chịu nổi mà muốn “xé nát cành hoa”
đúng không?” Trần Gia Bảo cảm thấy từ “thay trời hành đạo” này không chính xác cho lắm, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để bắt bẻ câu chữ nên đành bỏ qua.