Giờ Trần Gia Bảo cảm thấy rất hối hận, ngàn tính vạn tính, vậy mà anh lại quên mất cái cô Ngụy Nhã Huyên này. Lúc này đối diện với đôi mắt sáng ngời của Lưu Ly, anh thoải mái thừa nhận: “Đúng, tôi quả thực là bá chủ của thế giới ngầm thành phố Hòa Bình.”
Lưu Ly khẽ gật đầu, không có biểu cảm gì, nói tiếp: “Tôi còn nghe nói, lúc ở làng du lịch suối nước nóng, anh không những giết người mà còn chặt đứt một cánh tay của người tên là Vân Bá Hùng?”
Không cần nói cũng biết cô ấy nghe được những việc này là do Ngụy Nhã Huyên nói.
Trần Gia Bảo vẫn thoải mái thừa nhận: “Phải.” Anh và thế lực của Bùi Thanh Phong ở tỉnh Phú Thọ vốn là thù địch, chỉ chém đứt một cánh tay của Vân Bá Hùng, nói đúng ra là vẫn còn nhân từ. Chính vì vậy mà dù Bùi Thanh Phong bị thua cuộc nhưng vẫn không oán hận. Đây là một câu chuyện dài, anh chẳng muốn giải thích gì cả, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Ngụy Nhã Huyên hung hãn trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo. Cả cô ấy và anh trai cô đều vô cùng ngưỡng mộ Vân Bá Hùng, vì vậy khi nhìn thấy Trần Gia Bảo thừa nhận một cách thoải mái mà không có chút áy náy nào thì cô ấy không khỏi bực dọc.
Ánh mắt Lưu Ly nhất thời trở nên sắc bén. Trần Gia Bảo đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, bất chợt rùng mình một cái, lúc này lại nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh băng của Lưu Ly tiếp tục vang lên: “Tôi còn nghe nói, ở thành phố Hòa Bình, anh đã liên tục hạ gục hai gia tộc quyền thế, lại còn giết chết cả nhà họ, xác người khắp nơi, máu chảy thành sông?”
Trần Gia Bảo hơi suy tư. Tuy rằng nguyên nhân của chuyện này hoàn toàn là do đối phương đã hợp tác với Quỷ Y Môn, bắt cóc Tô Ánh Mai. Nhưng dù sao những gì Lưu Ly nói cũng là sự thật. Hơn nữa, Trần Gia Bảo là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, vốn không định giải thích, bây giờ nhìn thấy ánh mắt bình thản nhưng chứa đầy nghi vấn của Lưu Ly lại làm dấy lên sự kiêu ngạo của anh. Anh tiếp tục gật đầu thừa nhận: “Đúng.”
Ngụy Nhã Huyên sáng mắt lên, vốn còn sợ Trần Gia Bảo thề thốt phủ nhận. Giờ thì hay rồi, với tấm lòng nhân ái vô hạn của chị Lưu Ly, sau khi biết Trần Gia Bảo độc ác như vậy, chắc chắn không chỉ quở mắng Trần Gia Bảo mà còn cắt đứt quan hệ với Trần Gia Bảo nữa. Cô ấy đang chờ xem trò cười của Trần Gia Bảo đây.
Phút chốc, Lưu Ly nhíu chặt mày, dường như không thể tưởng tượng nổi chàng trai dùng “Thiên Hành Cửu Châm” thần kỳ để chữa khỏi nội thương cho mình hóa ra lại là người như vậy. Không biết có phải do thất vọng không, cô ấy hỏi tiếp: “Nói vậy thì, anh thừa nhận mình là người lòng dạ độc ác, coi mạng người như cỏ rác?”
Lòng dạ độc ác? Coi mạng người như cỏ rác?
Ánh mắt Trần Gia Bảo lạnh dần, trái tim cũng nguội lạnh. Anh đứng lên, nở nụ cười ngạo nghễ: “Đúng vậy thì sao?”
“Nếu anh đã thừa nhận thì hôm nay tôi chỉ có thể thay Phật tổ siêu độ cho anh.” Lưu Ly chớp mắt, bất thình lình giơ một ngón tay lên trời. Ngay tức khắc, một luồng khí bắn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo ngạc nhiên, không ngờ Lưu Ly nói là làm. Giờ anh muốn né đã không kịp, đành phải đánh một chưởng ra để phòng thủ. Tuy nhiên, khi luồng khí đến nơi, Trần Gia Bảo kinh ngạc phát hiện, Lưu Ly nhìn như hời hợt nhưng lại sở hữu sức mạnh kinh người, quyết liệt như phong ba bão táp, không thể chống đỡ.
Trong nháy mắt, “bùm” một tiếng, phòng ngự của Trần Gia Bảo bị phá, cả cơ thể bị đánh văng ra ngoài cửa. Anh phun ra một ngụm máu trên không trung rồi nặng nề ngã trên mặt đất trong khe núi.
Trần Gia Bảo đường đường là một Tông Sư, vậy mà lại bị Lưu Ly đánh bại chỉ trong một chiêu. Trần Gia Bảo kinh hãi không thôi, từ khi xuống núi tới nay, lần đầu tiên anh bị nghiền nát bởi loại sức mạnh kinh khủng thế này.
Thực lực của Lưu Ly, quả là ghê gớm!
Song, hơn cả sợ hãi là cơn phẫn nộ cực điểm của Trần Gia Bảo. Anh đứng lên, tức giận quát: “Mẹ kiếp, ông đây vừa mới cứu cô, cô quay đầu lại giết tôi. Uổng cho cô còn là Phật tử, không ngờ lại lấy oán trả ơn.”
Cùng lúc đó, Ngụy Nhã Huyên cũng đang khiếp sợ che miệng. Cô ấy thề, cô ấy không hề biết Lưu Ly lại lợi hại như vậy. Ban đầu cô ấy chỉ nghĩ khi Lưu Ly biết bộ mặt thật của Trần Gia Bảo thì chỉ trách cứ Trần Gia Bảo một phen, cùng lắm thì cắt đứt quan hệ với anh. Nào ngờ phát triển của sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ấy, Lưu Ly chẳng những có sức mạnh kinh khủng mà còn dứt khoát tấn công Trần Gia Bảo.
Ngụy Nhã Huyên hốt hoảng, cắn môi dưới, trong lòng vô cùng hối hận.
Ngay sau đó, Lưu Ly mặc váy tang đi ra khỏi ngôi nhà tranh, ung dung nói: “Chết đến nơi rồi còn cứng miệng.”
Dứt lời, cô ấy giơ tay lên. Trần Gia Bảo chỉ cảm thấy một luồng Phật lực cuồn cuộn quấn quanh người mình, chỉ có thể mặc cho Lưu Ly cuốn lên không trung.
Má, thực lực của cô ấy mạnh đến mức biến thái!
Trần Gia Bảo thầm mắng, dù cả cơ thể mình đang ở trên không nhưng anh không muốn bị khống chế, búng tay liên tục. Mấy đạo kiếm khí bàng bạc hiện ra, xé gió ầm ầm lao tới, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lưu Ly.
Vẻ mặt Lưu Ly vẫn không đổi, cơ thể bất động. Cô ấy mở miệng, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương: “Chỉ là mấy trò vặt!” Ngay khi cô ấy vừa nói xong chữ cuối cùng thì kiếm khí đi tới cách người cô ấy một mét rồi biến mất trong không khí.
Trần Gia Bảo còn đang kinh hãi thì đã bị kéo tới trước mặt Lưu Ly. Đồng thời, bàn tay mảnh khảnh của Lưu Ly đánh một chưởng vào trán Trần Gia Bảo.
Chẳng lẽ anh phải chết ở đây sao?