Tiêu Hậu Thức kêu la thảm thiết, lập tức ngã nhào xuống mặt đất.
Trần Gia Bảo không ra tay thì thôi, chứ một khi anh đã ra tay liền phế đi võ công của Tiêu Hậu Thức. Ra tay quyết đoán như thế mà lại còn dùng loại “kiếm khí” chỉ có trên ti vi khiến mọi người xung quanh đều hồn bay phách lạc.
Tiêu Hậu Thức đau đớn đến tận xương tủy, kêu la thảm thiết liên tục.
“Cơ hội mà Trần Gia Bảo tôi cho người khác, luôn luôn chỉ có một lần. Tiêu Hậu Thức, trước đây tôi đã bỏ qua cho nhà họ Tiêu một lần, là do tự bản thân ông không biết trân trọng.” Trần Gia Bảo nhìn từ trên cao xuống Tiêu Hậu Thức, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, tiếp tục nói: “Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không giết ông. Nhà họ Tiêu không phải vẫn còn lại hơn một nửa gia sản sao? Trong vòng một tháng tới, Tạ Quốc Hùng sẽ dùng phương thức hợp pháp thu mua lại toàn bộ tài sản nhà họ Tiêu. Tới lúc đó, nhà họ Tiêu sẽ thành phù du ở thành phố Nam Định này.”
Mặt Tiêu Hậu Thức biến sắc. Ông ta vất vả cực nhọc hơn nửa đời người mới khiến cho nhà họ Tiêu lớn mạnh như ngày hôm nay, trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Nam Định này, phong quang vô hạn.
Cứ nghĩ đến một ngày nào đó đột nhiên bị giết, toàn bộ gia tài phút chốc hóa thành nước chảy mây bay.
Trong lòng ông ta làm sao có thể cam tâm?
Đương nhiên, cho dù không cam tâm, bây giờ Tiêu Hậu Thức cũng không có biện pháp nào khả thi. Hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ, chuyện này so với việc bây giờ mình bị giết đã là kết cục tốt hơn rất nhiều rồi.
Ngoài ra Trần Gia Bảo còn nói “thu mua hợp pháp”, cho dù như thế nào đi nữa, nhà họ Tiêu ít nhất còn giữ lại được chút ít tài sản.
“Cảm… Cảm ơn cậu Gia Bảo đã tha mạng.” Tiêu Hậu Thức cố nén sự đau đớn ở cả thể xác lẫn tinh thần, nghiến răng nói.
Mọi người đứng xung quanh đều hít xuống một ngụm khí. Bọn họ đều hiểu rằng, nhà họ Tiêu vốn từng nổi tiếng nhất nhì thành phố Nam Định này, bây giờ đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng.
Từ này về sau, thành phố Nam Định sẽ không còn nhà họ Tiêu.
Ai nấy đều âm thầm thở dài trong lòng, nhưng họ cũng cảm thấy kinh ngạc. Trần Gia Bảo thế mà lại tha mạng cho Tiêu Hậu Thức, hơn nữa còn đồng ý cho nhà họ Tiêu một tài sản ngụy tạo. Như vậy xem ra, cậu Gia Bảo cũng không hẳn giống như trong lời đồn, lạnh lùng tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Trần Gia Bảo thật sự có thể lật đổ nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, vậy thì chuyện họ đứng về phía Trần Gia Bảo dường như có thể chấp nhận được.
Lúc này, Trần Gia Bảo đột nhiên nhìn về phía Miêu Hữu Bằng, nói: “Về phần ông…”
“Đánh cuộc chịu thua, muốn chém muốn giết tùy ý mấy người. Nhưng tôi là người nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên, tuyệt đối sẽ không chịu quỳ gối đầu hàng.” Trên trán Miêu Hữu Bằng đổ đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên là bị thương không nhẹ.
“Đúng là rất có khí phách, chỉ đáng tiếc là ông chưa nhìn thấy qua bộ dạng cậu chủ của nhà họ Tô ở Trung Thiên mấy người trước khi chết đã quỳ xuống trước mặt tôi van xin tha mạng như thế nào.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, nói: “Không phải ông vẫn tự hào bản thân là người nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên sao? Tôi sẽ để ông nhìn thấy nhà họ Tô mà ông vẫn luôn tự hào sẽ bị tôi chà đạp ra sao.”
“Chỉ dựa vào cậu sao, đúng là mơ mộng hão huyền.” Vẻ mặt Miêu Hữu Bằng đầy sự coi thường. Cho dù chủ nhân nhà họ Tô không ra tay, chỉ cần “Lục đại hộ pháp” của nhà họ Tô cũng dư sức hành hạ Trần Gia Bảo đến chết. Ông ta không tin rằng Trần Gia Bảo có đủ sức mạnh để có thể tiêu diệt nhà họ Tô.
“Tôi chỉ dùng thực lực để nói chuyện. Đến cuối cùng có phải là tôi mơ mộng hão huyền hay không, ông có thể đợi xem.” Trần Gia Bảo vừa dứt lời, đột nhiên búng ngón tay. Trong nháy mắt một luồng khí bắn xuyên vào trong cơ thể của Miêu Hữu Bằng. Anh nói với Thành Trung: “Nội lực của ông ta tạm thời đã bị tôi phong ấn, tìm người đưa ông ta đi bệnh viện.”
“Vâng.” Thành Trung lớn giọng đáp lại. Trần Gia Bảo cùng Hồng Liên phô bày sức mạnh, khiến cho mọi người ở đây đều kinh sợ, tự nhiên ông ta cũng nở mày nở mặt.
Ngay sau đó Miêu Hữu Bằng và Tiêu Hậu Thức đều được người đưa đến bệnh viện chữa trị. Trong sảnh tiệc, không khí lặng ngắt như tờ, vô số ánh mắt đều đang nhìn về phía Trần Gia Bảo.
“Tiếp tục buổi tiệc đi.”
Trần Gia Bảo thản nhiên nói, dẫn theo Hồng Liên và Hoàng Thiên Hạnh quay trở lại vị trí của mình lúc trước. Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình cũng tự nhiên mà đi theo phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trường Nhạc âm thầm nhíu mày.
“Vâng.” Thành Trung lên tiếng, vẻ mặt lại lần nữa hăng hái, cao giọng nói: “Các vị, vừa rồi có mấy tên hề đến đây đã quấy rầy đến nhã hứng của mọi người, thật sự là đáng giận. May mà có cậu Gia Bảo và cô Hồng Liên đã giải quyết dễ dàng. Bây giờ buổi tiệc sẽ tiếp tục, nếu có ai muốn rời đi xin cứ tự nhiên, sẽ không có ai cản lại đâu.”