Trần Gia Bảo không chút do dự liền ôm lấy vòng eo mềm mại của Hoàng Thiên Hạnh rồi nhún người nhảy tới chỗ của Diệp Ngọc Trâm.
Lại nói hai người Diệp Ngọc Trâm cùng Mạnh Nhược Tình, dù sao hai người họ cũng là con gái yếu đuối nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì bị dọa đến ngây người chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà thôi.
Ngay lúc hai cô gái nghĩ chắc chắn bản thân sẽ bị đá văng trúng, thậm chí có thể bị hủy hoại nhan sắc thì bỗng nhiên trước mắt hai người bỗng tối sầm lại. Một bóng người thanh tú nhưng vững chãi chắn trước mặt hai người họ rồi họ chỉ kịp nhìn thấy tay phải người đó vung lên đánh những mảnh đá đang bắn về phía họ thành mảnh vụn.
Còn lại những người không may chạy không kịp thì bị những hòn đá và mảnh vụn bắn trúng làm bị thương kêu lên “má ơi” không ngớt.
Diệp Ngọc Trâm thở phào nhẹ nhõm, sau khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai liền vui sướng kêu lên: “Gia Bảo, là anh à?”
Trần Gia Bảo quay lại, tươi cười rạng rỡ nói: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn anh.” Diệp Ngọc Trâm đỏ bừng mặt khẽ nói: “Anh lại giúp tôi thêm lần nữa rồi.”
“Không cần khách sáo, đều là người một nhà mà.” Trần Gia Bảo cười nói.
Gương mặt của Diệp Ngọc Trâm rạng ngời, trong lòng lại càng thêm hạnh phúc.
Ở bên kia, Diệp Trường Nhạc nhìn thấy Diệp Ngọc Trâm không sao thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy Trần Gia Bảo và Diệp Ngọc Trâm quá thân mật thì lắc đầu, chuyện này đối với nhà họ Diệp mà nói thì chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Ông ta đã hạ quyết tâm rồi, chờ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ trông chừng Diệp Ngọc Trâm thật chặt chẽ.
Nếu Trần Gia Bảo không giải quyết mâu thuẫn với nhà họ Tô ở Trung Thiên trước thì ông ta sẽ kiên quyết không cho Diệp Ngọc Trâm gặp lại Trần Gia Bảo nữa.
“Anh là Trần Gia Bảo phải không, cám ơn anh đã cứu giúp.” Mạnh Nhược Tình vỗ vỗ ngực ngụ ý nói may quá, sau đó cặp mắt lanh lợi của cô ta nhìn nhìn Trần Gia Bảo đánh giá rồi thầm nghĩ: “Ừ, nhìn gọn gàng sạch sẽ đó. Bộ dạng nhìn cũng tạm được, hơn nữa lại còn cứu người đẹp như tôi đây nên xem như cho thêm điểm cộng. Chỉ có điều là quá đa tình, là một dạng điển hình của những tên đàn ông hay thay lòng đổi dạ.”
“Đừng khách sáo.” Khi Trần Gia Bảo nhìn thấy Mạnh Nhược Tình thì hai mắt sáng lên, anh chỉ nhìn thấy cô ta là một cô gái da trắng môi hồng cũng xếp vào loại mười người đẹp nhất nên trong lòng cũng có phần yêu thích. Sau đó anh nói tiếp: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, nên quan sát tình hình thế nào đi.”
Hai cô gái sửng sốt nhìn theo ánh mắt của Trần Gia Bảo thì mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Hồng Liên đã công kích trở lại Miêu Hữu Bằng.
Hoàng Thiên Hạnh đứng ở bên cạnh nhìn Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình bằng ánh mắt cảnh giác. Bây giờ cô đã đối mặt với rất nhiều đối thủ cạnh tranh là những người phụ nữ bên cạnh Trần Gia Bảo nên cô không muốn cùng Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình lại giẫm đạp lên nhau nữa.
Giữa sân, trận đấu vẫn đang tiếp tục.
Hồng Liên cầm con dao nhỏ trong tay, thân pháp của cô ta cực kỳ nhanh nhẹn. Thoắt cái ở trước mặt, thoắt cái đã ở sau lưng giống như một ngọn lửa màu đỏ vây quanh Miêu Hữu Bằng khiến người ta hoa mắt chóng mặt không kịp nhìn. Hơn nữa chiêu thức của cô ta kì lạ khó lường càng khiến cho người ta cảm thấy cô ta thật lẳng lơ quyến rũ.
Miêu Hữu Bằng tuy là cao thủ “Thông U Hậu Kỳ” có nội công thâm hậu nhưng ông ta lại không theo kịp tốc độ của Hồng Liên nên không nhìn rõ chiêu thức kì lạ của Hồng Liên. Không bao lâu sau thì trên người ông ta càng xuất hiện nhiều vết thương, mặc dù vết thương không sâu nhưng máu đã thấm đỏ ướt cả bộ quần áo khiến ông ta tức giận gào to. Cũng may là Hồng Liên chỉ dùng con dao nhỏ, nếu đổi lại là dùng một thanh kiếm thì chỉ sợ là ông ta đã bị đâm mấy nhát rồi.
Rõ ràng là Miêu Hữu Bằng đã rơi vào thế yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hồng Liên đánh bại.
Trong lòng Tiêu Hậu Thức dâng lên một dự cảm chẳng lành, nếu Miêu Hữu Bằng thua thì chỉ sợ không chỉ riêng mình Miêu Hữu Bằng mà ngay cả ông ta cũng không có cách nào để rời khỏi đây an toàn được.