Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhà họ Tô ở Trung Thiên quả nhiên lợi hại. Ngay cả người dưới trướng cũng có thực lực như vậy thì “Lục đại hộ pháp” vang danh đã lâu hay thậm chí là chủ nhân của nhà họ Tô sẽ còn lợi hại đến mức nào?
Mọi người vốn đã không mấy lạc quan về Trần Gia Bảo, bây giờ họ càng cho rằng anh không phải là đối thủ của nhà họ Tô ở Trung Thiên.
Mạnh Nhược Tình ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Trời ạ, làm sao con người có thể đạt được tới trình độ này, hoàn toàn phá vỡ giới hạn của vật lý luôn rồi. Chẳng lẽ đây là cao thủ võ thuật trong truyền thuyết ư?
Hồng Liên so tài với một người như vậy thì làm sao cô ta có thể thắng được.”
Diệp Ngọc Trâm gật đầu và đáp: “Đúng vậy, đây chính là cao thủ võ thuật. Nhưng Miêu Hữu Bằng có thể đạt đến trình độ này cũng chẳng có gì quá giỏi giang. Cô không thấy lúc Gia Bảo đại chiến với cường giả cấp bậc Tông Sư của nhà họ Tô ở quán bar vào đêm hôm trước à, đó mới gọi vô cùng xuất sắc và ngoạn mục. Kiếm khí tung hoành bốn phía, ngay cả quán bar ba tầng cũng bị đánh cho sụp, còn khoa trương hơn trong phim ấy chứ. Nếu Gia Bảo đã yên tâm để Hồng Liên ra sân ứng chiến, anh ấy nhất định đã nắm chắc chiến thắng trong tay.”
Mạnh Nhược Tình chỉ thấy chóng mặt.
Cuộc đọ sức đã bắt đầu một cách bất ngờ, và Hồng Liên là người ra tay đầu tiên.
Hồng Liên vừa giơ cánh tay phải lên không trung thì một con dao nhỏ trên bàn ăn kế bên tự động bay đến trong tay cô ta.
Ngay sau đó cô ta mỉm cười, trong chớp mắt đã trở nên nguy hiểm. Cô ta nhanh chóng chạy như bay về phía trước trên đôi giày cao một tấc của mình.
Cô ta giống như một tia sáng chói lọi, thoắt cái đã đứng trước Miêu Hữu Bằng.
Miêu Hữu Bằng giật mình hoảng sợ không ngờ rằng Hồng Liên lại nhanh như vậy, đồng thời ánh sáng của con dao sắc bén lóe lên trước mặt ông ta đã gần trong gang tấc.
Vốn dĩ chỉ là một con dao nhỏ để ăn cơm nhưng bây giờ con dao ấy ở trong tay Hồng Liên đã trở thành một thứ vũ khí lợi hại dọa Miêu Hữu Bằng chết khiếp.
Ông ta không kịp chống trả mà chỉ nhanh như chớp lùi lại theo bản năng rồi đồng thời đấm Hồng Liên một đấm thật mạnh như muốn xé toạc cả không khí.
Dường như ông ta đã dồn hết nội lực vào cú đấm này. Mặc dù đó là cú đấm được đánh ra trong lúc vội vàng nhưng ông ta tự tin rằng bảy phần có thể uy hiếp Hồng Liên thành công.
“Chút tài vặt vãnh mà cũng dám khoe khoang à?” Hồng Liên nhếch mép, đôi giày cao gót không ảnh hưởng gì đến hành động của cô ta. Hồng Liên xoay gót khiến chiếc váy dạ hội cũng chuyển động theo giống như một đóa sen đỏ đang nở vậy. Hình ảnh đó thật đẹp khiến mọi người vừa sợ vừa ngưỡng mộ vì cô ta không những tránh được đường quyền của Miêu Hữu Bằng mà còn nhón gót áp sát vào Miêu Hữu Bằng chém một nhát dao xuống, chỉ còn cách khoảng ba phân là đâm trúng ông ta.
Miêu Hữu Bằng không còn đường lui, ông ta biết rõ là nếu bị Hồng Liên chém trúng một dao thì chắc chắn thân mình sẽ bị chém thành hai đoạn. Khi chỉ còn cách cái chết trong gang tấc thì ông ta không chút do dự mà hét lớn: “Lui lại cho tôi.”
Chân nguyên của ông ta bắt đầu khởi động, quần áo của ông ta động đậy không ngừng rồi ông ta giậm chân phải thật mạnh tại chỗ làm cho một luồng khí nổ tung lên. Những tấm gạch đá hoa cương ở dưới chân ông ta bể tứ tung bắn ra xung quanh.
Hồng Liên khẽ nhíu mày, bây giờ cô ta tiếp tục đâm tới thì chắc chắn sẽ lấy được mạng của Miêu Hữu Bằng nhưng bản thân cô ta cũng sẽ bị những mảnh đá làm bị thương.
Nghĩ như vậy nên cô ta quyết định bỏ qua lần này, cho nên con dao đã đâm tới rồi chợt đổi hướng chém mảnh đá đang bay tới trước mặt đồng thời lui về phía sau.
Cô ta bay vút về phía sau, nhẹ nhàng như một con bướm nhưng bay với tốc độ cực kỳ nhanh nên chỉ trong giây lát đã về lại chỗ cũ.
Những người đáng thương xung quanh đó không có bản lĩnh như Hồng Liên nên khi nhìn thấy đống đá bay về phía họ thì đều vắt chân lên cổ mà chạy. Có mấy người phản ứng nhanh hơn thì chui xuống gầm bàn trốn.
Sắc mặt của Trần Gia Bảo vẫn không hề thay đổi mà lặng lẽ di chuyển đến chắn trước mặt Hoàng Thiên Hạnh khiến cô thấy thật hạnh phúc.
Đột nhiên cách đó mười mét ở bên trái phía trước mặt của anh vang lên một tiếng kêu thất thanh của một người con gái.
Âm thanh hơi quen thuộc nên Trần Gia Bảo theo bản năng quay lại nhìn thì chỉ thấy Diệp Ngọc Trâm cùng người đẹp cao gầy kia đang đứng ngây người nhìn những mảnh đá bắn tung tóe mà không biết đường trốn đi.