“Vậy cô muốn thế nào?” Miêu Hữu Bằng thầm nghĩ, dựa vào thực lực Thông U Hậu Kỳ của ông ta, chỉ cần Trần Gia Bảo không ra tay với ông ta thì ông ta tin, trong toàn bộ sảnh tiệc này sẽ không có ai có thể làm gì ông ta!
Hồng Liên tiện tay vuốt lọn tóc ở bên tóc mai, mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khi cô ta làm ra hành động này, trên người cô ta lại tỏa ra một sức hút mị hoặc trời sinh. Đám đông xung quanh đều thầm ngưỡng mộ vận khí của Trần Gia Bảo vì anh có thể có được cô gái tuyệt mỹ này. Ngay cả hai người đẹp Mạnh Nhược Tình và Diệp Ngọc Trâm cũng có cảm giác tim đập rộn ràng. Điểm khác biệt duy nhất là Mạnh Nhược Tình lại bĩu môi, khinh thường nhân phẩm của Trần Gia Bảo, còn vẻ mặt của Diệp Ngọc Trâm lại trở nên ảm đạm.
Sau đó, mọi người đều nghe thấy Hồng Liên nói: “Nếu không ngại thì ông có thể so tài với tôi một trận, nếu ông có thể thắng tôi, tôi sẽ cho phép ông rời đi một cách an toàn. Nếu ông thua tôi, ông chỉ có thể ở lại đây mãi mãi.”
Hồng Liên có dung mạo kiều mị, giọng nói quyến rũ, nhưng lúc nói ra những lời này lại dứt khoát và tràn ngập sát khí khiến đám đông đều không rét mà run.
Nhưng chính bởi sự tương phản mạnh mẽ này càng làm nổi bật vẻ đẹp ngự tỷ kiêu kỳ của cô ta.
Miêu Hữu Bằng đánh giá Hồng Liên từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy cô ta không giống một vị cao thủ võ lâm, hơn nữa cô ta còn đang mặc váy dài, chân đi đôi giày cao gót gần mười phân. Ăn mặc như vậy, nếu động thủ thì tuyệt đối sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, vì thế ông ta hỏi với vẻ ngờ vực: “Cô muốn so tài với tôi?”
“Không được sao?” Hồng Liên đáp: “Ông là người dưới trướng nhà họ Tô, tôi cũng là thuộc hạ của anh Gia Bảo, ông so tài với tôi một trận cũng không tính là bắt nạt ông. Thế nào, trừ phi là ông sợ rồi?”
Thuộc hạ của Trần Gia Bảo? Tôi thấy cô là phụ nữ của cậu ta thì có!
Miêu Hữu Bằng thầm oán thán một trận, Hồng Liên là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, nếu mình đánh bại một cô ta, cũng có thể khiến Trần Gia Bảo mất mặt, thắng được một ván trước khi “Lục đại hộ pháp”
đến.
“Được, nhưng cô đã nói rồi đấy, nếu tôi thắng thì phải để tôi rời đi an toàn.” Miêu Hữu Bằng ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo biết dụng ý của Miêu Hữu Bằng, nhưng trước đó, anh đã nhìn Hồng Liên bằng ánh mắt dò hỏi trước, sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch của cô ta, anh bèn gật đầu đồng ý, nói: “Tôi luôn là người nói sao làm vậy, chỉ cần ông có thể thắng được Hồng Liên, tôi có thể để ông rời đi.”
“Còn tôi nữa.” Tiêu Hậu Thức lập tức bổ sung thêm một câu, sợ mình bị bỏ rơi ở đây.
Trần Gia Bảo liếc nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Yêu cầu của ông được chấp thuận.”
Lúc này Tiêu Hậu Thức mới yên tâm.
“Vậy bắt đầu đi.”
Ngay sau đó, trong sảnh tiệc tráng lệ, đám đông đều ào ào lui ra sau để lại một khoảng trống rộng rãi làm nơi giao đấu cho hai người kia.
“Anh Gia Bảo, chị Hồng Liên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Hoàng Thiên Hạnh thấy Hồng Liên đã đi vào trung tâm của sàn đấu liền lo lắng hỏi.
“Tôi tin tưởng cô ta.” Trần Gia Bảo tự tin đáp: “Cô ta là Hồng Liên có thể khiến đất trời tươi đẹp, cũng có thể giáng tai họa xuống đất trời.” Nếu cô ta đã chủ động nghênh chiến, vậy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hoàng Thiên Hạnh gật đầu, như hiểu như không.
Giữa sàn đấu, Miêu Hữu Bằng kiêu ngạo nói: “Nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên là gia tộc võ thuật có truyền thống lâu đời, những võ công thông thường không thể so sánh được. Đặc biệt là nhà họ Tô còn được thừa hưởng rất nhiều bí kíp võ công.”
Nói rồi, Miêu Hữu Bằng cười khẩy một tiếng, bất thình lình tiến lên trước hai bước khiến đám đông xung quanh lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy nơi mà ông ta đi qua vốn là nền đá cẩm thạch cứng lại đột nhiên xuất hiện vài dấu chân sâu đến hai inch. Quan trọng hơn là khuôn mặt của ông ta vẫn mang vẻ ung dung tự tại, hiển nhiên là trình độ này vẫn chưa phải là toàn bộ lực của ông ta. Hồng Liên là một người phụ nữ yểu điệu, làm sao có thể là đối thủ của Miêu Hữu Bằng?