Mạnh Nhược Tình không đồng ý, một nanh hùng trẻ tuổi chưa đầy 20 tuổi mà chấn động cả tỉnh Hoà Bình, nhất định là hơn người, thậm chí nói không chừng còn có một thế lực hùng hậu đứng sau.
Nghĩ vậy, Mạnh Nhược Tình lại càng hứng thú với Trần Gia Bảo, ánh mắt lóe lên một tia sáng kì lạ, nói: “Nếu không, hai ngày sau chúng ta lén đến tham gia buổi tiệc ở khách sạn Hưng Gia? Không những có thể giải toả nỗi buồn tương tư của cậu, mà tớ cũng nhân cơ hội này nhìn thử, Trần Gia Bảo rốt cuộc có gì hơn người, thế nào?”
“Mình nào có buồn tương tư…” Diệp Ngọc Trâm liếc Mạnh Nhược Tình, sau đó lại buồn bã thở dài, quay người lại, chỉ vào bàn trang điểm, nghĩ mà xót xa nói: “Ông mình sẽ không để mình đi, hơn nữa còn nói nếu mình đi gặp Trần Gia Bảo, thì sẽ cắt đứt quan hệ với mình.”
Mạnh Nhược Tình há hốc không nói nên lời, ủ rũ đi tới bên giường, nằm ngửa hình chữ đại lên giường, không hài lòng nói: “ ôi, cậu lo trước lo sau, lẽ nào cậu thành thật đợi trong phòng ngủ, thì có thể khiến Trần Gia Bảo thích cậu sao? lẽ nào cậu không thể làm theo ý mình mà điên cuồng một lần sao? hơn nữa, cắt đứt quan hệ gì chứ, chẳng qua là ông cậu hù doạ cậu thôi, ông cậu bình thường thương cậu như thế, mình không tin ông ấy sẽ thật sự cắt đứt quan hệ với cậu.”
Diệp Ngọc Trâm run lên, bị lời nói của Mạnh Nhược Tình làm cho ngây ra.
Đúng vậy, trước đây cô vì nhà họ Diệp mà hi sinh lớn như thế, đồng ý gả cho Cao Tuấn Hùng mà mình không thích, lẽ nào bản thân không thể vì yêu mà điên cuồng một lần sao? dù cuối cùng có bị tình yêu mãnh liệt đốt ngược lại, thì ít nhất cũng không có gì hối tiếc.
Ánh mắt Diệp Ngọc Trâm dần dần trở nên kiên định, nói: “Thế cậu nói, làm thế nào mới có thể đi tham gia buổi tiệc?”
Ánh mắt Mạnh Nhược Tình đột nhiên sáng lên, biết Diệp Ngọc Trâm đã đồng ý rồi, chậc một cái rồi lập tức từ trên giường ngồi dậy, hưng phấn nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, chuyện này còn khó sao? theo suy đoán của tớ, ông cậu tuy không bằng lòng để nhà họ Diệp thân thiết với Trần Gia Bảo, nhưng mặt khác, chắc chắn cũng không muốn đắc tội với Trần Gia Bảo, dù sao hậu quả cũng nghiêm trọng như nhau.
Cho nên buổi tiệc hai ngày sau, ông cậu sẽ đưa bố cậu đi tham gia, đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội lẻn ra ngoài, về phần lễ phục tham gia buổi tiệc, mình cũng sẽ chuẩn bị trước cho cậu, đợi sau khi buổi tiệc kết thúc, chúng ta quay về trước, thần không biết quỷ không hay, chắc chắn không có kẽ hở, haha.”
Mạnh Nhược Tình nói đến cuối cùng, còn không đợi Diệp Ngọc Trâm bày tỏ thái độ, cô đã nhịn không được mà bị sự nhanh trí của mình làm cho ngạc nhiên rồi.
Diệp Ngọc Trâm cân nhắc một chút thì thấy kế hoạch của Mạnh Nhược Tình thực sự có thể làm được, liền gật đầu: “Được, thế mình nghe theo cậu.”
Mạnh Nhược Tình đắc ý cười, vỗ bộ ngực đầy đặn của mình, tự hào nói: “Cậu yên tâm, tất cả để mình lo, bảo đảm cậu gặp được người yêu.”
“Bốp, người yêu gì chứ, không nói được lời nào ra hồn cả.” Diệp Ngọc Trâm giải quyết được chuyện rối rắm mấy ngày nay, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, không khỏi lao vào người Mạnh Nhược Tình, cười đùa náo loạn với cô ấy, cành hoa run rẩy, áo ngủ xộc xệch, cảnh xuân lộ ra hết lần này đến lần khác.
Buổi tối hai ngày sau, buổi tiệc diễn ra đúng hẹn.
Lúc này ở bên ngoài khách sạn Hưng Gia tráng lệ, một chiếc Maserati đang dừng lại ổn định ở trong sân.
Sau đó, cửa xe mở ra, hai người phụ nữ với khí chất cao quý, vẻ ngoài xinh đẹp xuất hiện trong trang phục dạ hội đắt tiền.
Chính là Diệp Ngọc Trâm và Mạnh Nhược Tình.
Một giờ trước, Diệp Ngọc Trâm với sự giúp đỡ của Mạnh Nhược Tình thành công chuồn khỏi nhà rồi cùng nhau đến khách sạn Hưng Gia để tham dự bữa tiệc của Trần Gia Bảo tối nay.
Vốn dĩ Diệp Ngọc Trâm không muốn mặc váy dạ hội, vì cô biết vẻ đẹp của mình, lo lắng mặc váy dạ hội lên sẽ thu hút ánh mắt người khác, sợ thu hút sự chú ý của ông mình.
Nhưng Mạnh Nhược Tình lại nói thẳng một câu: “Trong buổi tiệc, người phụ nữ khác đều mặc lễ phục, cậu không mặc, cậu không cảm thấy như thế mới là thu hút ánh mắt người khác nhất sao?”
Diệp Ngọc Trâm phút chốc bối rối, Mạnh Nhược Tình lại nheo mắt, nói: Lẽ nào, cậu không muốn cho Trần Gia Bảo thấy hình dáng cậu mặc váy dạ hội sao?”
Diệp Ngọc Trâm lập tức không chần chừ nữa, cô ngoan ngoãn khoác lên mình chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích, chiếc váy ren dài điểm xuyết vài con bướm càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
Mạnh Nhược Tình dùng kẹp tóc pha lê cuộn lụa xanh, mặc váy ống suông màu vàng nhạt và dưới chân đi dép cao gót pha lê, tôn lên vẻ đẹp của một thiếu nữ cuốn hút người khác.
Hai cô gái vừa xuống xe, liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh.
Diệp Ngọc Trâm không biết làm sao nói: “Mình nói rồi, trang điểm thế này, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.”
“Đến cũng đến rồi, lẽ nào cậu không thấy đêm nay mình rất đẹp sao? tin mình đi, Trần Gia Bảo nhất định sẽ bị cậu mê hoặc.” Mạnh Nhược Tình liếc nhìn cô, kéo tay Diệp Ngọc Trâm rồi bước vào khách sạn Hưng Gia.
Hai cô gái có ngoại hình xinh đẹp và khí chất cao quý, nhân viên đợi bên ngoài khách sạn cũng quên kiểm tra thư mời của hai người mà đã đưa họ vào rồi.
Bên trong khách sạn Hưng Gia, trong sảnh tiệc được tranh hoàng lộng lẫy.