“Nếu Hạnh có thể trở thành người phụ nữ của ngài Bảo, thế thì càng tốt, nhà họ Thành tuyệt đối có thể có được vị trí càng cao.”
Thành Trung nghĩ đến đây, trong lòng liền sục sôi.
Trần Gia Bảo sau khi cân nhắc, liền gật đầu đồng ý: “Được, đến lúc đó Hồng Liên sẽ tham dự cùng tôi.”
Hồng Liên mỉm cười đáp một tiếng.
Ánh mắt Hoàng Thiên Hạnh ảm đạm, đột nhiên nghe thấy Trần Gia Bảo nói tiếp: “Hạnh cũng đi cùng luôn, tránh để em ở nhà một mình buồn bã, vô vị.”
Hoàng Thiên Hạnh đột nhiên nhướng mày mỉm cười, đám mây đen trong lòng nháy mắt tan biến, liền gật đầu vui vẻ nói: “Cảm ơn anh Gia Bảo.”
Có kịch.
Thành Trung vui mừng khôn xiết, ngài Bảo bảo Hạnh tham gia bữa tiệc, dù ngài Bảo có lòng với Hạnh hay không, nhưng chỉ cần ở bữa tiệc, Hạnh ở bên cạnh ngài Bảo, thì người ở giới thượng lưu của thành phố Nam Định này đều sẽ biết Hạnh có mối quan hệ thân thiết với ngài Bảo, ngay cả nhà họ Thành, địa vị cũng theo đó mà tăng lên.
“Chậc chậc, chuyện may mắn nhất đời này của Thành Trung tôi chắc là có một đứa cháu ngoại như Hạnh thế này.”
Trên mặt Thành Trung nở nụ cười tươi như hoa, nói: “Ngài Bảo đã đồng ý rồi, thế thì thời gian sẽ xác định vào buổi tối hai ngày sau, tôi cũng chuẩn bị sớm, lập tức đi thông báo cho các gia tộc lớn ở thành phố Nam Định, để họ sắp xếp thời gian tham gia.”
Hai ngày sau?
Trần Gia Bảo hơi suy nghĩ, vết thương trên người Lưu Ly, 3 ngày sau phải được châm cứu lần nữa mới là thích hợp nhất, không trùng với thời gian tổ chức buổi tiệc, liền gật đầu nói: “Được.”
“Thế thì tôi lui đây, Hạnh con ở lại đây, hầu hạ ngài Bảo cho tốt.” Thành Trung dặn dò một tiếng, rồi quay người đi ra bên ngoài, mong chờ tiền đồ sáng lạn sau này của nhà họ Thành ở thành phố Nam Định, ngay cả đi đường cũng hăng hái lên.
Hoàng Thiên Hạnh đáp một tiếng, trong lòng vẫn vì tin tức lúc nãy mà vui mừng.
Hồng Liên nhìn Hoàng Thiên Hạnh, cô thừa nhận Hoàng Thiên Hạnh rất xinh đẹp, tràn đầy sức sống trẻ trung, nhưng so với cô thì cô ấy còn quá non, chiến tranh hậu cung sau này, Hoàng Thiên Hạnh chắc chắn không phải là đối thủ.
Trên thực tế, Hồng Liên tự tin mình sẽ không thua bất cứ ai, cho dù ở trước mặt Tô Ánh Mai, Lục Bảo Ngọc, cô vẫn tự tin như thế, đương nhiên, ngoại trừ Lưu Ly ra.
Trần Gia Bảo nhấp một ngụm rượu đỏ, hưởng thụ xoa bóp của Hồng Liên, anh chợt nhớ tới một vấn đề, kỳ lạ hỏi “Hạnh, anh nhớ đại sắp khai giảng rồi, sao em còn chưa đến trường báo danh?”
“Em với Thanh Hà, Thanh Nhã cùng nộp vào trường đại học Thanh Hỗ, với ảnh hưởng của nhà họ Hoàng em với nhà ông ngoại ở tỉnh Hoà Bình, dù em có đến báo danh muộn mấy ngày cũng không sao.”
Hoàng Thiên Hạnh vừa rót thêm rượu đỏ cho Trần Gia Bảo, vừa tự hào nói, sau đó nhớ ra, dù nhà họ Hoàng cô hay nhà họ Thành của ông ngoại thì trước mặt ngài Bảo tiếng tăm lẫy lừng vốn không tính là gì, sau đó dễ thương mà lè chiếc lưỡi nhỏ đinh hương ra.
Trần Gia Bảo đột nhiên nhận ra, nói: “hoá ra là thế, đúng rồi, sau này trước mặt anh, đừng gò bó thế này, anh cũng không ăn thịt em, anh nhớ lần đầu tiên gặp, em còn là một nhóc hạt tiêu, còn ra tay với anh nữa.”
Hoàng Thiên Hạnh nhớ lần đầu tiên gặp Trần Gia Bảo liền hùng hổ quyết đấu với Trần Gia Bảo, không những thua Trần Gia Bảo mà còn bị Trần Gia Bảo cướp đi nụ hôn đầu ở trước mặt mọi người.
Trong lòng ngại ngùng cũng có chút ngọt ngào, đột nhiên liếc nhìn Hồng Liên một cái rồi đánh bạo nói: “Anh Gia Bảo, em có thể hỏi anh một câu không?”