Cô đâu biết, với tính cách như Lưu Ly, sớm đã qua giai đoạn chỉ nghe lời người khác nói rồi mù quáng tin, Lưu Ly chỉ là cảm thấy, qua sự tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm nay với Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo lại mang đến cho cô một loại cảm giác sạch sẽ, trong sáng, không hề giống với lời Ngụy Nhã Huyên kể gì mà đến phụ nữ con nít cũng độc ác không tha.
Càng huống hồ, nội thương trước giờ luôn đeo bám cô, hôm nay lại được Trần Gia Bảo trị khỏi một phần ba, từ mặt tình cảm, cô đối với những lời Ngụy Nhã Huyên cũng không thái độ gì.
“Trần Gia Bảo nếu biết Thiên Hành Châm Cửu thì càng không thể là một tên ác nhân xã hội đen được, xem ra, phải đợi đến lần tới gặp Trần Gia Bảo, chứng thực với Trần Gia Bảo mới biết được. Lưu Ly vô thức lại cảm thấy có chút kì vọng với lần tiếp theo gặp Trần Gia Bảo.
Nếu để Ngụy Nhã Huyên biết, cô ấy lãng phí bao nhiêu là nước bọt, không những không khiến Lưu Ly chán ghét Trần Gia Bảo, trái lại khiến Lưu Ly thêm hứng thú về Trần Gia Bảo, không biết chừng có khi lại tức thổ huyết.
Lúc Ngụy Nhã Huyên không ngừng nói xấu Trần Gia Bảo, lúc này, Trần Gia Bảo và Ngụy Phong Lăng đã đi đến lưng chừng núi Yên Tử.
Phía xa xa, liền thấy một chiếc Bugatti Veyron, đứng bên cạnh là một cô gái mặc áo dài cách tân màu đỏ, thân hình mảnh khảnh, dung mạo tuyệt đối là tuyệt sắc giai nhân.
Ánh mắt Ngụy Phong Lăng lập tức sững sờ, anh lúc trước lên núi, vô tình liếc nhìn vị mỹ nữ đã bị vị mỹ nữ này hớp hồn, trong lòng bỗng có chút ý nghĩ thân mật.
“Bất luận là Lưu Ly hay vị mỹ nữ áo đỏ này, đều là giai nhân tuyệt thế khó tìm, khó khăn lắm mới gặp được người con gái khiến bản thân rung động, nếu anh Bảo đã có ý với Lưu Ly, vậy bản thân chi bằng chuyển sự chú ý lên vị mỹ nữ này.”
Ngụy Nhã Huyên nghĩ đến lời nói lúc trước của Ngụy Nhã Huyên, ánh mắt liền kiên định.
Trong lòng đã vạch sẵn kế hoạch, chuẩn bị thể hiện mị lực của mình, đi về phía đối phương bắt chuyện.
Đột nhiên, tim Ngụy Phong Lăng bỗng nhảy một cái, chỉ nhìn thấy vị mỹ nữ áo đỏ đó đi về phía này, anh còn chưa phản ứng lại, vị mỹ nữ đó đã đi đến trước Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo liền thuận thế ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Ngụy Phong Lăng há hốc mồm, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Trần Gia Bảo cảm nhận được vòng eo nhỏ nhắn của Hồng Liên, lườm Ngụy Phong Lăng một cái, nói: “Cô ấy tên Hồng Liên, tôi đã nói rồi, cô ấy là người phụ nữ của tôi, bây giờ tin chưa?”
Nội tâm Ngụy Phong Lăng bỗng hỗn loạn giữa cơn gió.
Hồng Liên nghe thấy Trần Gia Bảo nói, khuôn mặt xinh đẹp vốn dĩ đang ửng hồng vì bị Trần Gia Bảo ôm trong tay lại càng đỏ hơn, thật gan quá mà, cô khẽ véo eo Trần Gia Bảo nói nhỏ: “Anh đừng quên, đợi anh chinh phục được Lưu Ly thì em mới là người phụ nữ của anh.”
Trần Gia Bảo cười, anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Hồng Liên, Hồng Liên chủ động “dụ dỗ” mình, hận không thể dính lên người mình, giờ đã nói ra mọi chuyện rồi, thì cô lại xấu hổ như cô gái trẻ.
Loại tương phản mạnh liệt này càng làm cho trái tim của Trần Gia Bảo rung động, anh cười tự tin, giống như đang tuyên bố chủ quyền của mình, nói: “Chuyện sớm muộn, Lưu Ly cũng được, em cũng xong, cuối cùng đều sẽ là người phụ nữ của anh, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh thôi.”
Để chinh phục một người phụ nữ mạnh mẽ cần những gì? Đó chính là thế lực phải mạnh hơn cô ta.
Thấy Trần Gia Bảo tràn đầy tự tin, đôi mắt đẹp của Hồng Liên sáng lên, che miệng cười: “Thế thì em đợi ngày đó đến.”
Nói xong, Hồng Liên uốn éo như một con cá chép linh hoạt, thoát ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, cười khúc khích rồi chạy lon ton lên xe.
“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, tâm trạng rất vui vẻ.
Ngụy Phong Lăng nhìn thấy hai người Trần Gia Bảo với Hồng Liên tán tỉnh nhau càng thêm giữ vững suy nghĩ trong lòng, trước khi Trần Gia Bảo lên xe, bước nhanh tới chỗ Trần Gia Bảo nói: “Anh Bảo, có chuyện này, tôi muốn xin anh lời khuyên.”
“Anh nói đi.” Trần Gia Bảo nói.