Vừa nghe đến tên Trần Gia Bảo, Ngụy Nhã Huyên lập tức tỉnh táo tinh thần, kinh ngạc nói: “Chị Lưu Ly, chị trước giờ thật sự chưa từng nghe qua tên Trần Gia Bảo này sao? Cũng không biết những chuyện về anh ta?”
“Chưa từng nghe qua.” Lưu Ly lắc đầu nói: “Sao thế, tiếng tăm của anh ta rất vang dội sao?”
Cô trước giờ thích đi du ngoạn những các địa danh khắp Việt Nam để tìm tiên đạo, mà thêm thực lực mạnh mẽ của bản thân, đặc biệt thích đi những nơi sơn du hiểm trợ, ít người đến thăm để du ngoạn, đối với mọi chuyện khác không để tâm. Cho nên, mặc dù Trần Gia Bảo trong vài tháng ngắn ngủi quậy long trời lở đất cả Hòa Bình, thậm chí còn tạo được tên tuổi trong giới võ đạo, nhưng Lưu Ly lại chẳng hề nghe qua Trần Gia Bảo cái tên này.
Ngụy Nhã Huyên không còn gì để nói, cảm thấy Lưu Ly đơn thuần như một trang giấy trắng, càng thêm kiên định, cô quyết tâm khiến Lưu Ly nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Gia Bảo.
Nghĩ tới đây, cô trầm ngâm một chút, nói: “Thực ra hiểu biết của em về Trần Gia Bảo cũng không phải rất nhiều, chỉ là trước đây có nghe anh trai và một cô bạn thân tên Bùi Tuệ Lâm có nói qua về những chuyện của Trần Gia Bảo.”
Theo như cô biết, mấy tháng trước, Trần Gia Bảo đột nhiên xuất hiện, nhờ vào thực lực siêu phàm của mình, chưa bao lâu đã liên tiếp bước lên nhiều dòng họ lớn ở thành phố Hòa Bình, trở thành nhân vật lớn ở thành phố Hòa Bình.
Tiếp đó không bao lâu, Trần Gia Bảo đã thống nhất toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, trở thành người đứng đầu thế giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, đến cả người đứng đầu thế giới ngầm ở Phú Thọ em – Bùi Thanh Phong cũng phải ghen tị với Trần Gia Bảo, thậm chí, đến tông sư Vân Bá Hùng biệt hiệu “Song chưởng vô địch” cũng bại dưới lưỡi kiếm của Trần Gia Bảo.”
“Song chưởng vô địch? Một cái tên quá kiêu ngạo.” Lưu Ly lắc đầu, rất rõ ràng, đối với cái tên Vân Bá Hùng ở Phú Thọ đó vô cùng xem thường.
Có điều cũng phải nói lại, cô với thực lực mạnh như vậy, cho dù là tông sư cao cao tại thượng trước mặt, trong mắt cô cũng chỉ là đứa con nít không có gì khác biệt, cho dù cô bây giờ đang mang trọng thương, muốn giết một tên tông sư bình thường, cũng đơn giản như trở bàn tay.
Đương nhiên, do tính cách cô điềm đạm, cũng sẽ không nói những lời thể hiện bản thân lợi hại như nào ra.
Ngụy Nhã Huyên có chút kỳ quái nhìn Lưu Ly, cô nghĩ, có lẽ chị Lưu Ly không biết ý nghĩa mà hai chữ “tông sư” đó đại diện cho cái gì, nghĩ tới điểm này, nháy mắt, giải thích nói: “Chú Vân Bá Hùng thật sự rất lợi hại, mùa xuân năm ngoài, em cùng với anh Lăng đã từng đến nhà chú đó chúc tết, chú Hùng chỉ không cẩn thận uống thêm vài bình rượu, nhất thời cao hứng liền nhịn không được biểu diễn trước mặt mọi người, một chưởng liền đánh xuyên một bức tường của biệt thự, khiến cho em và anh Lăng đều sửng sốt.”
Nói xong, cô liền nhìn Lưu Ly chờ đợi biểu cảm khiếp sợ, tuy nhiên, cô lại lần nữa thất vọng.
“Một chưởng xuyên tường sao? Cũng không có gì ghê gớm lắm.” Lưu Ly cười nhạt nói.
“Ả? Thế này còn không tính là lợi hại sao?” Ngụy Nhã Huyên kinh ngạc há hốc mồm, váng đầu chóng mặt.
“Được rồi, em vẫn là nói tiếp chuyện Trần Gia Bảo đi, nghe em nói, Trần Gia Bảo lợi hại như thế, sao em lại có thành kiến với anh ta như vậy?” Lưu Ly kịp thời chuyển chủ đề.
Quả nhiên, vừa nhắc đến tên Trần Gia Bảo, Ngụy Nhã Huyên liền cắn răng cắn lợi nói: “Vì Trần Gia Bảo là một kẻ khốn nạn, anh ta không những chặt một cánh tay của chú Hùng, mà còn xúc phạm bạn thân nhất của em.”
Tiếp theo, Ngụy Nhã Huyên nói những chuyện Trần Gia Bảo đã làm ở khu nghỉ mát suối nước nóng, rồi nhân tiện nói thêm những chuyện khác, ví dụ chuyện diệt hai dòng họ thượng lưu ở thành phố Hòa Bình, giết người không chớp mắt, máu chảy cuồn cuộn, những chuyện như vậy, miêu tả Trần Gia Bảo thành một con quỷ giết người không nhớp tay, đến trẻ em phụ nữ cũng không tha.
Đương nhiên, trong đó không ít chuyện là Ngụy Nhã Huyên tự thêm mắm dặm muối, có điều, chỉ cần khiến chị Lưu Ly nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Gia Bảo, từ đó rời xa Trần Gia Bảo, đối Ngụy Nhã Huyên mà nói, đem Trần Gia Bảo miêu tả thành tệ hơn gấp 10 lần cũng không có gì to tát.
Quả nhiên, yên lặng nghe xong lời Ngụy Nhã Huyên nói, một Lưu Ly luôn lạnh nhạt như bang cũng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Có hiệu quả!
Ánh mắt Ngụy Nhã Huyên khẽ sáng, trong lòng hừ hừ đắc ý.