Ngụy Nhã Huyên không còn lời nào để nói, nhưng cảm thấy về khí thế không thể thua Trần Gia Bảo, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ cô đã giết Trần Gia Bảo lâu rồi.
Trần Gia Bảo đương nhiên lười hơn thua với Ngụy Nhã Huyên, nói với Lưu Ly: “Mấy ngày này cô có tiếp tục ở đây không? Qua vài hôm, tôi lại đến tiếp tục trị liệu.”
“Cảm ơn anh.” Lưu Ly nói một cách chân thành, cô hiện tại đang trong tình huống nguy hiểm, có mấy cao thủ đang tìm kiếm cô ngoài kia, vết thương càng phục hồi nhanh, đối với cô càng có lợi.
Trần Gia Bảo đứng dậy, định rời đi.
Anh không vì muốn đoạt được tình cảm của Lưu Ly mà ở lại tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tận dụng cơ hội này tiếp cận cô.
Vì anh biết rõ, tuy hôm nay bản thân và Lưu Ly nói chuyện có vẻ vui vẻ, không những thảo luận về Phật giáo và Đạo giáo, mà còn trị liệu vết thương cho Lưu Ly. Nhưng trên thực tế, Lưu Ly vẫn luôn xa cách với anh, không, chính xác mà nói là cảm giác phiêu diêu không chắc chắn.
Nói một cách nói khác, Lưu Ly tuy không xuất gia, nhưng tâm của cô đã không còn ở hồng trần, đối với đủ chuyện hồng trần đều có cảm giác xa cách.
“Xem ra, muốn chinh phục Lưu Ly phải lấy Phật làm tâm, lấy Đạo làm cốt chuyện này không hề dễ dàng, cái gọi là dục tốc bất đạt, chỉ có thể luộc ếch trong nước ấm, từ từ tính đường dài. Cũng tốt, hôm nay thông qua Thiên Hành Châm Cửu, không những khiến Lưu Ly kinh ngạc mà còn để lại ấn tượng tốt, tin rằng bản thân lần sau quay lại thì quan hệ với Lưu Ly nhất định bước thêm một bước mới.”
Trần Gia Bảo âm thầm vạch sách lược, anh tin rằng, sớm muộn cũng có một ngày, có thể kéo cô gái được trù định trở thành Phật này từ cao cao tại thượng kéo xuống!
“Ngụy Nhã Huyên, em chắc chắn không theo anh về sao?” Ngụy Phong Lăng nhíu mày hỏi.
Ngụy Nhã Huyên vô thức nắm lấy tay Lưu Ly, đầu tiên là đề phòng nhìn Trần Gia Bảo, sau đó liền kiên định nói: “Anh, anh cứ về trước đi, tranh thủ đưa thuốc cho ông nội là chuyện lớn, em phải ở đây với chị Lưu Ly, không thể để kẻ ngôn ngữ xảo quyệt nào đó lừa, đợi qua đoạn này em tự về là được.”
Rất rõ ràng, “kẻ nào đó” trong lời nói của cô chính là chỉ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cũng không biết Bùi Tuệ Lâm đã tẩy não cô thế nào, lại có thể khiến Ngụy Nhã Huyên oán giận anh như vậy.
Lưu Ly có chút buồn cười, tuy cô sớm đã quen với cô độc, có điều có một người nào đó bên cạnh, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp, thậm chí đối phương còn là một mỹ nữ tuổi tác xêm xêm mình, liền điềm đạm nói: “Anh Ngụy, tôi với em gái anh có duyên, đoạn thời gian này cứ để em ấy ở đây cũng được, tôi đảm bảo, cô ấy sẽ không có bất kì tổn hại nào.”
Ngụy Nhã Huyên vô cùng vui mừng, mặt mày hớn hở nói: “Nhìn thấy chưa, đến chị Lưu Ly đã nói vậy rồi, anh đi đi nhanh, nhanh đi đi.”
Ngụy Phong Lăng mặt vô cùng bất đắc dĩ, anh tuy rằng nhân tài kiệt xuất giới thương trường tỉnh Phú Thọ, nhưng đối với cô em gái tinh quái này, lại không có cách nào, ngoài ra, anh tuy không biết rõ thực lực của Lưu Ly, nhưng đến Trần Gia Bảo cũng nhìn trúng Lưu Ly, còn đặc biệt đến núi Yên Tử tìm Lưu Ly, có thể thấy Lưu Ly không hề tầm thường.
Cho dù lùi một vạn bước, Lưu Ly không bảo vệ được cho Ngụy Nhã Huyên, ít nhất Trần Gia Bảo cũng nghĩ đến thể diện của bản thân và Lưu Ly, sẽ bảo vệ Ngụy Nhã Huyên chu toàn.
Nghĩ tới điểm này, anh liền thể hiện cảm kích với Lưu Ly, sau đó áy náy nói với Trần Gia Bảo: “Anh Bảo, Nhã Huyên chỉ là nhất thời nói đùa, vẫn mong anh không trách cứ.”
“Không sao, tôi trước giờ không so đo với con nít.”
Trần Gia Bảo tiêu sái phất tay, quay bước ra ngoài.
Ngụy Nhã Huyên tức giận đến phát nổ rồi, điên cuồng hét lên: “Anh mới là con nít, cả nhà anh đều là con nít!”
Tuy nhiên, đáp lại cô, chỉ có bóng lưng tiêu sái rời đi của anh.
Ngụy Nhã Huyên vô thức cúi đầu, nhìn xuống chỗ đầy đặn trước ngực, cảm thấy uất ức tự nhủ: “Cái đồ mù Trần Gia Bảo, bà đây không hề nhỏ.”
Ngụy Phong Lăng nhất lời cạn lời, vội vã chạy theo Trần Gia Bảo, cùng nhau xuống núi.
Bên trong nhà tranh, chỉ còn lại Lưu Ly và Ngụy Nhã Huyên hai người họ.
Ngụy Nhã Huyên giờ mới nhận ra vẻ hớ hênh của mình, đỏ mặt ngượng ngùng cười cười, nói: “Chị Lưu Ly, khiến chị chê cười rồi.”
“Không sao.” Lưu Ly hiếu kỳ hỏi: “Chị thật lấy làm lạ, em đối với Trần Gia Bảo, sao lại có ý kiến như thế?
Anh ta hình như còn cứu em, hơn nữa kiến thức, ăn nói đều không tầm thường.”