Ngụy Nhã Huyên há hốc mồm, châm cứu mà người chết có thể cứu sống lại? Thế này đã vượt xa năng lực lý giải của cô rồi, thậm chí thế giới quan cũng nhận một đả kích vô cùng lớn.
Có điều sau đó, cô liền nhớ đến Trần Gia Bảo phóng ra từ ngón tay…kiếm khí, đúng, không sai, chính là kiếm khí, nếu đến kiếm khí cũng có, vậy phương pháp châm cứu có thể làm sống người chết, hình như cũng không khó chấp nhận.
Ngụy Nhã Huyên sau khi tiếp nhận được sự thật này, vội vã nói: “Chị, vậy chị có biết ai có thể dùng cái gì mà Châm Thiên…Thiên Hành Cửu đó không? Với thế lực của nhà họ Ngụy em, tuyệt đối có thể mời đối phương đến trị bệnh cho chị.”
Lưu Ly không nhịn được cười, nói: “Thiên Hành Châm Cửu là đẳng cấp nào, từ thời xưa đến nay, muốn học được Thiên Hành Châm Cửu, ngoài tài năng phi thường, còn cần phúc duyên thâm hậu mới được, dạng người này vạn người không được một, cho dù thật sự tìm được, người đó cũng không vì thế lực thượng lưu nào mà ra mặt.”
Ý trong lời nói của cô, chính là cho dù nhà họ Ngụy dựa vào thế lực tìm được đối phương và mời được đến, là chuyện căn bản không thể thành.
Ngụy Nhã Huyên thất vọng một hồi.
Sắc mặt Trần Gia Bảo vô cùng đặc sắc, nhìn Lưu Ly như tiên giáng trần trước mặt anh khen anh như vậy, trong lòng không khỏi buồn cười, liên tục gật đầu: “Đúng, không hổ là Lưu Ly, mắt nhìn đúng là không tầm thường.”
Ngụy Nhã Huyên trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, còn nghĩ rằng Trần Gia Bảo đang cười trên nỗi đau của người khác.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo chạy đến ngồi bên cạnh Lưu Ly, không nói gì, nắm lấy cổ tay Lưu Ly.
Ngụy Nhã Huyên sững sờ hét lên: “Anh làm gì đó, mau thả chị Lưu Ly ra.”
Lưu Ly kinh ngạc, đang định dùng nội lực hất Trần Gia Bảo ra, bỗng nhiên, từ tay Trần Gia Bảo truyền đến một luồng chân khí, không những chầm chậm chữa trị vết thương của cô, mà cảm giác đau đớn vừa nãy khi dùng nội lực cũng không cánh mà bay.
Cô biết Trần Gia Bảo đang dùng chân khí để chữa thương cho mình, chỉ là không ngờ, luồng chân khí mà Trần Gia Bảo truyền tới này, lại mênh mông vô tận như biển, tuy không thâm hậu bằng tu vi của cô, nhưng cô từng được một vị Phật sống truyền cho tu vi, cơ duyên này người bên ngoài không thể so sánh, người trẻ tuổi như Trần Gia Bảo, lại có được tu vi như vậy, đã là chuyện vô cùng khó thấy.
“Chẳng trách Lại Chí Thành lại cung kính với Trần Gia Bảo như thế.”
Trong lòng Lưu Ly chợt hiểu ra, liền buông bỏ kháng cự, tùy ý để Trần Gia Bảo trị liệu cho mình, chỉ là cô không biết, Trần Gia Bảo lúc truyền chân khí cho cô, còn cảm nhận tình trạng mạch của cô, âm thầm bắt mạch cho cô.
Điều này trong mắt hai an hem Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên lại không phải như thế, hai người họ chỉ trông thấy Trần Gia Bảo không những cầm cổ tay Lưu Ly, mà cô lại không hề phản kháng.
Lẽ nào, Lưu Ly có ý với Trần Gia Bảo?
Ngụy Nhã Huyên như sắp phát điên rồi, mục đích ở lại của cô chính là ngăn cản móng vuốt của Trần Gia Bảo tổn hại đến Lưu Ly, nhưng bây giờ xem ra, bản thân hình như thất bại rồi!
“Không, em nhất định không ngồi yên nhìn chị Lưu Ly bị Trần Gia Bảo lừa được!”
Lưu Ly âm thầm thề, trong lòng bốc lên ngọn lửa mãnh liệt.
Ngụy Phong Lăng thì ghen tị với diễm phúc của Trần Gia Bảo, còn có một chút thất thần, quốc sắc thiên hương khí chất bất phàm như Lưu Ly, nếu trong lòng anh không hề có ý gì, tuyệt đối là không thể. Tuy nhiên, thấy tình huống trước mắt này, anh chỉ có thể bóp nghẹt tâm tư thầm kín đó.
“Sớm đã nghe đến danh tiếng phong lưu của anh ở Hòa Bình, thủ đoạn cao siêu, không nghĩ đến mới gặp cô Lưu Ly, đã có hảo cảm với anh Bảo, không lẽ nào, anh thật sự có thể sát gái ngàn dặm?”
Ngụy Phong Lăng nghĩ tới điểm này, nhịn không được nảy sinh ý nghĩ muốn hỏi Trần Gia Bảo cách sát gái.
Trần Gia Bảo chẳng ngờ đến hai anh em Ngụy Phong Lăng lại suy nghĩ kỳ quái như vậy, lúc sau, anh thả cổ tay Lưu Ly ra, nói: “Cô có lẽ cảm nhận được, nội thương của cô, tạm thời tôi đã áp chế nó xuống rồi.”
“Ừ. Cảm ơn anh.” Lưu Ly nói.
Hai anh em Ngụy Phong Lăng bây giờ mới biết, hóa ra Trần Gia Bảo lúc nãy là trị thương cho Lưu Ly.