Anh phất phất tay, ý bảo Lại Chí Thành rời đi tìm Tạ Quốc Hùng báo cáo đi.
Rất nhanh, sơn động âm u như tranh vẽ chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên, không đúng, là bốn người, trong nhà tranh, vẫn còn một nữ thần y chưa nghe thấy tiếng cũng chưa thấy được mặt.
“Nói chuyện phiếm vậy được rồi, bây giờ đến chuyện chính rồi.”
Trần Gia Bảo quay người, nhìn về phía nhà tranh, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư, không biết vị nữ thần y kia rốt cuộc có phải là Lưu Ly không?
Ngụy Phong Lăng ngơ người, giờ mới hiểu ra, hóa ra chuyện cứu mạng hai an hem bọn họ, đối với Trần Gia Bảo nói chẳng qua là thuận tay làm “chuyện phím” mà thôi, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Ngụy Nhã Huyên bĩu môi, trong lòng càng thêm bất mãn với Trần Gia Bảo.
Lúc này, Trần Gia Bảo đã đi đến trước nhà tranh, gõ cửa, nói: “Người lúc nãy đều đã đuổi đi hết rồi, vẫn mong nữ thần y có thể gặp mặt.”
Trong nhà tranh vẫn im lặng một lúc, lúc sau, mới truyền ra một âm thanh: “Có chút không khỏe, không tiện gặp khách, mong các vị quay về.”
Giọng nói êm dịu, thanh tao như âm thanh một dòng suối len lỏi vào tim, khiến người ta quên đi bụi trần, mặc dù là ý từ chối nhưng vẫn khiến cho ba người Trần Gia Bảo có một cảm giác như đón gió xuân.
Trong lòng Trần Gia Bảo càng thêm hiếu kỳ, chỉ mới là giọng nói đã thanh mê hoặc như vậy rồi, thật không biết nữ thần y đó còn là xinh đẹp mỹ miều đến cỡ nào.
Còn không đợi được anh có hành động gì, Ngụy Nhã Huyên đã vội vã lên tiếng: “Chị gái thần y, ông nội em đã trúng phải kịch độc, đã như ngọn đèn trước gió rồi, vẫn mong chị đại phát từ bi, gặp chúng tôi một lần, chỉ cần đưa cho chúng tôi một viên thuốc giải độc, chị muốn chúng tôi báo đáp thế nào cũng được hết.”
Cô không biết vị nữ thần y đó tuổi tác thế nào, bây giờ đang cầu xin nữ thần y, liền vô thức coi vị nữ thần y đó thành chị.
Trần Gia Bảo nhìn Ngụy Nhã Huyên dò xét, trong lòng có chút suy nghĩ khác về cô, Ngụy Nhã Huyên đúng là ương bướng vô lí, nhưng lúc này vì ông nội xin thuốc liền có thể thành tâm đến thế, lại cộng thêm cô vốn đã xinh đẹp tươi trẻ, càng làm người khác động lòng.
Bên trong nhà tranh, truyền đến một tiếng thở dài nhàn nhạt, hỏi: “Ông nội cô đã trúng phải độc gì?”
Lời này vừa dứt, hai anh em Ngụy Phong Lăng vui mừng không xiết, biết vị thần y đã đồng ý rồi, hai người nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ hạnh phúc trong ánh mắt đối phương.
Ngụy Nhã Huyên vội vã nói: “Ông nội em trúng phải độc hoa bạch thảo lăng.
Hoa bạch thảo lăng?
Trần Gia Bảo hơi kinh ngạc, anh lúc trước đã từng vô tình đọc qua thông tin về “hoa bạch thảo lăng” trong cuốn sách “Độc điển”, theo sách nói, hoa bạch thảo lăng mọc ở khu rừng rậm phía nam, gốc cành đều màu trắng, hoa hai màu đỏ vàng xen nhau, tuy cực rực rỡ xinh đẹp nhưng lại chức kịch độc.
“Hoa mọc nơi biên cương phía nam xa xôi, lại còn hoa bạch thảo lăng lại vô cùng trân quý dị thường, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường sở hữu, từ đó xem ra, câu chuyện phía sau ông nội Ngụy Phong Lăng trúng phải độc này càng khiến người khác suy ngẫm.”
Trần Gia Bảo hơi do dự, với y thuật của anh, hoa bạch thảo lăng tuy là kịch độc, nhưng dùng “Thiên Hành Châm Cửu” của anh, tự tin có thể khiến độc giải trừ.
Chỉ có điều lúc này, anh muốn gặp vị nữ thần y đó, hay có thể nói là thần y Lưu Ly, bèn chủ động đứng một bên, không nói gì.
Một lát sau, nữ thần y trong nhà tranh khẽ thở dài, đột nhiên, cánh cửa nhà tranh tự động mở ra, một lọ thuốc xanh ngọc bằng sức bay ra, khi đến gần Ngụy Nhã Huyên, lọ thuốc đó đổi thế, bèn nhẹ nhàng rơi xuống tay Ngụy Nhã Huyên.
Chỉ riêng điều này, đã thể hiện năng lực khống chế nội lực vô cùng thâm sâu, vừa nhìn đã biết nữ thần y là cao thủ võ đạo.
Chỉ là, lúc này Trần Gia Bảo không để ý đến điều ấy, bởi vì ánh mắt của anh toàn bộ đều tập trung lên dáng vẻ xinh đẹp mê hoặc đó rồi.