Trong lòng Ngụy Nhã Huyên gần như thăm hỏi 18 đời tổ tông nhà Trần Gia Bảo, nhưng ngoài tức giận, đối với việc Trần Gia Bảo có thể đến cứu giúp như này, cũng vô cùng cảm động.
Khóe miệng Trần Gia Bảo vẫn là nụ cười đó, vừa đi vừa nói: “Chẳng qua là một đám dế thôi mà, thêm vài khẩu súng sắt vụn, còn không đủ để tôi đặt vào mắt.”
Anh em Ngụy Phong Lăng há hốc mồm, đám người Lại Chí Thành là dế? Khẩu súng lạnh băng kia là sắt vụn?
Hai người họ trong lòng nhịn không được nghi ngờ, tên Trần Gia Bảo đó, không lẽ thật sự là đứa ngốc sao?
Lại Chí Thành càng giống nghe chuyện cười, cười lớn rồi chỉ tay vào Trần Gia Bảo nói: “Đâu tới lượt một tên khốn kiếp như mày đến nhúng tay vào chuyện của ông đây anh hùng cứu mỹ nhân vậy, tin ông đây một phát bắn mày không?”
Trần Gia Bảo lại không thèm để ý đến hắn ta, quay qua nhìn Ngụy Nhã Huyên nháy mắt nói: “Cô có nhớ lúc ở trên núi, tôi có nói với cô một câu không?”
“Câu nào?” Ngụy Nhã Huyên vô thức hỏi, đã hoàn toàn không hiểu nổi Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo dần thu lại nụ cười, nói: “Tôi có nói, tôi là cậu Trần.”
Cậu Trần?
Đám người Ngụy Phong Lăng sững sờ.
Ngay sau đó, Lại Chí Thành lại được một phen cười lớn, vừa chế giễu vừa nói: “Người mà là cậu Trần, vậy tao chính là…”
Đột nhiên, anh ta còn chưa nói hết câu, Trần Gia Bảo tay phải khẽ giơ lên, chỉ nghe thấy tiếng “xùy” một tiếng, hai nhát kiếm trắng vung ra, đột nhiên, hai tên đang ấn tay Ngụy Phong Lăng trong nháy mắt bị lưỡi kiếm xuyên qua, máu tươi trào ra, chết thảm tại chỗ.
Ra tay, liền sấm vang rền trời.
Tất cả mọi người đều há hốc, những lời chế giễu của Lại Chí Thành đột ngột dừng lại.
Ngụy Nhã Huyên không tin vào mắt mình, lẩm bẩm nói: “Anh ấy…anh ấy thật sự là cậu Trần?”
Anh ấy…anh ấy chính là cậu Trần vang danh thiên hạ sao?
Hai anh em Ngụy Phong Lăng há hốc mồm không tin vào mắt mình, không ngờ tới người thiếu niên trẻ cùng họ đi suốt đường lại là người vang danh tỉnh Hòa Bình, lại được Bùi Thanh Phong – người đứng đầu thế giới ngầm Phú Thọ coi là kỳ phùng địch thủ.
Hai anh em đó sau khi há hốc mồm mở rộng tầm mắt, trong lòng có chút khiếp sợ không nói lên lời.
Đồng thời, tất cả mọi người tại hiện trường, đều bàng hoàng sốc.
Không ai nghi ngờ Trần Gia Bảo là giả mạo, bởi vì cậu Trần trong lời đồn đúng là “trẻ tuổi nhưng đã đứng đầu, tướng mạo thanh tú, kiếm khí giết người” những đặc điểm này, so với Trần Gia Bảo đang đứng trước mắt hoàn toàn là một.
Lúc này, trong sơn động âm u yên tĩnh nơi núi Yên Tử đẹp như tranh vẽ, vì một cái tên mà lại nổi cuồng phong!
“Anh… anh chính là cậu Trần?
Lại Chí Thành trong cú sốc, nhịn không được mà lùi hai bước, vô thức cố gắng kéo giãn khoảng cách với Trần Gia Bảo.
Người có tên cây có bóng, Trần Gia Bảo vừa mới tới Nam Định, liên tiếp đạp nhà họ Thái, nhà họ Cao xuống, còn nghe nói Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân vì đắc tội với cậu Trần mà phải nộp ra 3000 tỷ để chuộc lỗi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi này, hai chữ “cậu Trần” đã khiến cả giới thượng lưu ở Nam Định náo loạn một phen, khiến những kẻ hô mưa gọi gió ở Nam Định phải khiếp sợ.
Ngay cả cha của Lại Chí Thành, một người mà Lại Chí Thành luôn kính phục, cũng phải nhiều lần nhắc nhở anh ngàn lần không được gây sự trong lúc này, vì sợ anh sẽ vô ý đắc tội đến cậu Trần, lại lãnh họa diệt thân vào người.
Ai ngờ được, lại ở nơi sơn động núi Yên Tử này, thật sự gặp được cậu Trần.
Lại Chí Thành không biết đây là may mắn hay bất hạnh, trong lòng không nhịn được mà chửi thề.