Nhìn dáng vẻ bối rối của Lại Chí Thành, Ngụy Nhã Huyên thở phào một hơi, đắc ý nói: “Bây giờ biết được sự lợi hại của nhà họ Ngụy chúng ta rồi đúng không, anh nếu thức thời một chút, nên tranh thủ thả chúng tôi ra đi, nói không chừ tôi đây tâm trạng tốt một chút, nhà họ Ngụy có thể tha cho anh một mạng.”
Lại Chí Thành nhìn Ngụy Nhã Huyên, cắn răng, nổi lòng ác độc, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
“Hỏng rồi!”
Ngụy Phong Lăng nãy giờ luôn quan sát Lại Chí Thành, trong lòng bỗng “lộp bộp” một tiếng.
Kết quả, Lại Chí Thành cầm súng bước đến trước Ngụy Nhã Huyên.
“Sao? Định bỏ qua tôi rồi à?” Ngụy Nhã Huyên mặt mày hớn hở.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, Lại Chí Thành trực tiếp tát Ngụy Nhã Huyên.
Trần Gia Bảo nhíu mày, thành thật mà nói, anh cũng là một kẻ thương hoa tiếc ngọc, tuy người trong nhà tranh chưa bước ra, nhưng chứng kiến cảnh này, Trần Gia Bảo vẫn là bước lên phía trước, định sẽ nhúng tay rồi.
Bên kia, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của Ngụy Nhã Huyên bỗng nhiên in hằn năm dấu tay, khóe miệng cũng rướm máu, không thể tin nổi nói: “Anh…anh lại dám đánh tôi?”
Lại Chí Thành thở gấp, mắt đỏ rực, gần như phát điên: “Nhà họ Ngụy các người thì to lắm à? Dù sao cũng đã đắc tội rồi, so với tha cho các người rồi lo sợ bị báo thù, không bằng trực tiếp giết luôn, dù sao nơi hoang vu rừng núi này, tìm đại một nơi chôn, ai biết được là Lại Chí Thành ta làm chứ?”
Sau đó, Lại Chí Thành dùng súng chĩa thẳng vào vầng trán trắng bệch của Ngụy Nhã Huyên.
Ngụy Nhã Huyên phút chốc bị dọa đến tái mặt, liên tiếp lùi hai bước, không nghĩ đến Lại Chí Thành lại phát điên như vậy, lại muốn giết người diệt khẩu.
Ngụy Phong Lăng thần sắc điên cuồng, hai mắt mở to, nghiêm nghị nói: “Lại Chí Thành, Ngụy Phong Lăng tôi ở đây thề, nếu tôi có thể thoát ra, sau này nhất định chém ngàn vạn lần!”
“Vậy sao, quên nói với anh, tôi là thuộc hạ của cậu Trần, nếu sau này có thể sống bước ra, cứ việc đến tìm tôi, có điều tôi nghĩ với thực lực của cậu Trần, trước khi người nhà họ Ngụy các anh giết được tôi thì đã bị cậu Trần giết hết rồi.” Lại Chí Thành trợn mắt cười nói: “Mà tôi cảm thấy anh không có cơ hội thoát ra đâu.”
Lại Chí Thành nghĩ rất đơn giản, Ngụy Phong Lăng đó không phải muốn báo thù sao, vậy bản thân cứ lấy cái danh “cậu Trần” đó ra hù dọa, với uy doanh của cậu Trần, nghĩ rằng Ngụy Phong Lăng cũng không có cách nào báo thù, vậy cứ để cho Ngụy Phong Lăng trước khi chết thêm lần tuyệt vọng!
Quả nhiên, nghe đến tên cậu Trần, Ngụy Phong Lăng mặt biến sắc, biết cho dù thông tin hôm nay có lộ ra ngoài, với thế lực của nhà họ Ngụy, sợ rằng cũng không cách nào đối phó với cậu Trần, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Ngụy Nhã Huyên thậm chí còn hận cậu Trần đó nghiến răng nghiến lợi, trong lòng liền thề cho dù có thành quỷ cũng nhất định không buông tha cho cậu Trần đó và Lại Chí Thành.
“Đợi giải quyết xong hai anh em này, rồi dẫn người xông vào căn nhà tranh, trói vị nữ thần y đó lại, sau đó sẽ cùng vị thần y đó chơi đùa trên giường, haha…”
Một thoáng đắc ý hiện lên trong ánh mắt Lại Chí Thành, khẩu súng lục chĩa vào trán Ngụy Nhã Huyên, ngón tay đã lên cò.
Nhìn thấy Ngụy Nhã Huyên sắp chết, bên trong nhà tranh, hơi thở dường như có chút bị dao động.
Chính lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên phía sau: “Tôi nói này, các người có phải quên tôi rồi?”
Lại Chí Thành, Ngụy Phong Lăng, Ngụy Nhã Huyên đột nhiên ngơ người, chỉ thấy Trần Gia Bảo tay cầm ngọn trúc, thư thả bước đến, khóe miệng nở nụ cười, tràn đầy vẻ tự tin.
Ngụy Nhã Huyên sốt ruột, hét lên: “Anh đến đây làm gì?” Đồng thời nháy mắt ra hiệu Trần Gia Bảo nhanh chạy đi.
Trần Gia Bảo nhìn như không thấy, tự nhiên nói: “Tôi đến cứu hai người.”
Lại Chí Thành đầu tiên nhìn một lượt Trần Gia Bảo, nghe thấy Trần Gia Bảo nói như vậy, không nhịn được ha ha cười lớn, cười Trần Gia Bảo không biết lượng sức mình.
Ngụy Nhã Huyên trong lòng bực mình, hét lớn: “Tôi nói anh có phải bị ngốc không, anh không nhìn thấy bọn họ bao nhiêu là người, với cả còn có súng, anh không chạy nhanh đi, còn đến đây làm gì, anh…đồ ngốc, đồ đần!”
Nếu Trần Gia Bảo nhanh chạy, đem tin tức truyền ra ngoài, nói không chừng nhà họ Ngụy còn có cách báo thù, ai mà ngờ, Trần Gia Bảo lại tự mình nộp mạng, đúng là chưa từng gặp qua người ngốc như vậy.
Cái gì gọi là đồng đội ngu? Đây chính là minh chứng điển hình!