Ngày thứ ba, Diệp Ngọc Trâm vì để bày tỏ lòng cảm tạ, đồng thời cũng vì nguyên nhân ngại ngùng nào đó không thể nói ra, liền mời Trần Gia Bảo đến nhà họ Diệp, đem giới thiệu Trần Gia Bảo với ông nội mình – Diệp Trưởng Nhạc.
Vốn ban đầu, Diệp Ngọc Trâm nghĩ Trần Gia Bảo giúp nhà họ Diệp một chuyện lớn như vậy, ông nội nhất định sẽ rất nhiệt tình tiếp đãi Trần Gia Bảo.
Khi đến nhà họ Diệp, Diệp Trưởng Nhạc cũng có vẻ như nồng nhiệt tiếp đãi Trần Gia Bảo, nhưng cái nồng nhiệt đó lại lộ ra rõ ràng sự xa cách, như là không muốn có quá nhiều quan hệ với Trần Gia Bảo.
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm vừa kì lạ vừa nghi hoặc, không hiểu vì sao ông nội lại tiếp đãi ân nhân nhà họ Diệp như vậy, không sợ Trần Gia Bảo trong lòng nguội lạnh sao?
Sự nhạy bén của Trần Gia Bảo đương nhiên nhận ra thái độ lạnh lùng của nhà họ Diệp, tuy cũng có chút không vui, nhưng anh là người như thế nào, tự cũng không tính toán mấy chuyện nhỏ này, nhún vai, rất nhanh đứng dậy rời đi.
Diệp Ngọc Trâm vừa tiễn đến cửa, Diệp Trưởng Nhạc liền gọi cô lại: “Ngọc Trâm, con chờ chút, ông có chuyện cần nói với con.”
Dù không đành lòng, Diệp Ngọc Trâm chỉ có thể dừng bước, nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Trần Gia Bảo, cô không kìm được sự bất mãn trong lòng, quay người oán trách nói: “Ông nội, Trần Gia Bảo người ta không dễ gì vì nhà họ Diệp chúng ta ra mặt, không chỉ hủy được hôn ước, còn đem chuyện nhà chúng ta phạm pháp hủy hết, anh ấy giúp chúng ta chuyện to như vậy, sao ông lại đối xử với Trần Gia Bảo như thế?”
Diệp Trưởng Nhạc là ông cụ đã rất già, tóc bạc phơ, nhưng tinh thần vẫn ngời ngời, ánh mắt hiện rõ vẻ thâm trầm.
Ông khẽ nhấp ngụm trà, trầm ngâm nhìn Diệp Ngọc Trâm, sau đó mới chậm rãi nói: “Con có phải thích Trần Gia Bảo đó không?”
“Hử” một tiếng, Diệp Ngọc Trâm đỏ bừng cả mặt, vừa là xấu hổ, vừa là lúng túng, vội vàng nói: “Ông nội, ông nói gì vậy…con không có…không có thích anh ấy…”
Càng nói càng ngập ngừng, âm thanh cũng nhỏ dần.
Diệp Trưởng Nhạc còn không hiểu trong lòng Diệp Ngọc Trâm nghĩ gì sao, âm thầm thở ra nói: “Theo như con nói, Trần Gia Bảo là một nhân tài, còn trẻ tuổi đã trở thành tông sư cao cao tại thượng, còn đem cả thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình thu nạp dưới trướng, cả tỉnh Hòa Bình ba mươi năm nay, là nhân vật tiếng tăm xuất sắc nhất, tương lai cũng vô cùng rộng mở, nếu con có thể nên chuyện cùng Trần Gia Bảo, tính ra cũng như nhà họ Diệp chúng ta trèo cao rồi.”
“Ông nội, ông nói gì vậy, cứ như nhà chúng ta không xứng với Trần Gia Bảo…”
Diệp Ngọc Trâm trợn tròn mắt, nghe được Diệp Trường Nhạc khen ngợi người trong lòng cô như vậy, nội tâm liền có chút xấu hổ ngọt ngào, sau đó cô không khỏi nghĩ đến những Tô Ánh Mai, Tạ Cẩm Tú, rồi Hồng Liên người đang ở bên cạnh Trần Gia Bảo, bất luận là ai, xét dung mạo nhan sắc đều không hề kém cô, thậm chí còn đẹp hơn chứ không kém.
Đôi mắt sáng rỡ của cô bỗng dần dần trầm lại, cảm thấy con đường phía trước không xán lạn lắm.
Diệp Trưởng Nhạc không để ý đến tâm trạng như lúc được lúc mất của cô cháu gái nhỏ, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, không có sự cho phép của ông, con không được đi gặp Trần Gia Bảo.”
“Tại sao chứ?” Diệp Ngọc Trâm vẻ mặt sửng sốt, không tin vào tai mình, nói: “Ông không phải vừa mới khen Trần Gia Bảo sao, sao…sao tự nhiên…”
Diệp Trưởng Nhạc cười lạnh nói: “Con thì hiểu cái gì? Cái gọi là cây mọc giữa rừng, gió thổi tất ngã. Trần Gia Bảo tất nhiên ưu tú, ba ngày ngắn ngủi, liền khiến toàn bộ giới thượng lưu Nam Định phải ngả mũ, nhưng cậu ta ngàn lần vạn lần không nên đắc tội nhà họ Tô, không chỉ giết hai vị tông sư nhà họ Tô, đến đường đường cậu chủ nhà họ Tô cũng chết dưới lưỡi kiếm của cậu ta. Cứ nghĩ xem, ở tỉnh Nghệ An, nhà họ Tô là nhân vật thế nào, một khi quyết đối phó Trần Gia Bảo, đó nhất định là trận cuồng phong, cho dù Trần Gia Bảo có mạnh đến thế nào đi nữa, cũng vạn lần không phải là đối thủ nhà họ Tô, nếu trong thời khắc mấu chốt này, nhà họ Diệp chúng ta quá gần gũi với Trần Gia Bảo, sẽ vô tình đắc tội với nhà họ Tô.
Trần Gia Bảo đến lúc đó bỏ đi là xong, nhưng nhà họ Diệp chúng ta thì phải làm sao? Nếu bị nhà họ Tô giận cá chém thớt, chẳng khác nào nhà họ Diệp chúng ta dính phải tai họa ngập đầu sao.”
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm dâng lên một nỗi oán trách, cao giọng nói: “Mọi người sợ nhà họ Tô, con không sợ đâu, với cả con tin tưởng Trần Gia Bảo, nhà họ Tô tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, bây giờ con sẽ đi tìm Gia Bảo, kêu anh ấy cẩn thận nhà họ Tô…”
Vừa nói cô liền quay ra phía ngoài chạy đi.