“Cậu Trần, tất cả mọi chuyện nơi đây đều đã bị phong tỏa rồi, tuyệt đối không lộ ra ngoài, không biết mấy ngày sắp tới cậu Trần có dự định gì, để tôi dễ bề chuẩn bị.” Thành Trung cung kính nói.
Lúc đầu khi ở thành phố Hòa Bình, ông đã chứng kiến được sự quyết đoán và kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, bây giờ chẳng qua là tống Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân 6000 tỷ, thật ra…, 6000 tỷ này cũng khá nhiều.
Trần Gia Bảo đột nhiên có chút trầm ngâm, chợt cảm nhận được một ánh mắt lo lắng.
Quay đầu nhìn qua, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt long lanh của Hồng Liên, hơi trầm ngâm, anh liền hiểu được suy nghĩ của Hồng Liên.
Xem ra, sau khi giải quyết triệt để chuyện nhà họ Thái và nhà họ Cao, thì cũng đã đến lúc đi gặp người phụ nữ đó.
Đem một người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết, đặt dưới hông uyển chuyển hầu hạ, nghĩ nghĩ liền cảm thấy có chút kích động.
Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ cong lên nụ cười mong đợi, Diệp Ngọc Trâm thấy Trần Gia Bảo và Hồng Liên “giao tiếp ánh mắt” như thế, trong lòng càng thêm ảm đạm.
“Thành Trung, sắp xếp cho tôi một căn biệt thự, tôi muốn ở Nam Hà Vài ngày để ngắm nhìn hết phong cảnh nơi đây.
“Vâng, cậu Trần.”
Trong lòng Thành Trung vô cùng vui mừng, ông còn đang lo không biết làm sao xum xoe với Trần Gia Bảo, bây giờ cơ hội đã đến tận cửa rồi.
Vì để có ấn tượng tốt với Trần Gia Bảo, ông trực tiếp đưa ngôi biệt thự mà ông đang ở cho Trần Gia Bảo, còn thuận tay để Hoàng Thiên Hạnh ở lại hầu hạ.
Về bản thân mình, Thành Trung ông ta dọn đến một biệt thự nhỏ ngoài ngoại ô ở.
Hoàng Thiên Hạnh còn nghĩ có thể được ở trong biệt thự, có cơ hội tiếp xúc riêng với Trần Gia Bảo, thậm chí còn có khả năng “hoa tiền nguyệt hạ”, phát sinh một số việc không thể miêu tả nhưng cực kỳ diễm tình, tuy nhiên, khi cô biết hai đối thủ vô cùng xinh đẹp là Hồng Liên và Diệp Ngọc Trâm cũng ở trong biệt thự, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bỗng nhiên suy sụp.
Đêm khuya, nhà họ Tiêu, bi thương cùng phẫn nộ.
“Trần Gia Bảo chém chết trợ thủ của Thái Mạnh Hiển, hại chết Hậu Dũng con trai ta, món thù sâu như biển này, ta nhất định phải khiến Trần Gia Bảo chết không toàn thây!”
Người đứng đầu nhà họ Tiêu, Tiêu Hậu Thức đập bàn đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đỏ rực như một con hổ chuẩn bị ăn thịt người.
Trong phòng khách còn có ba người đàn ông khác, gồm em họ của Tiêu Hậu Thức, cùng hai người đứng đầu hai chi khác, những nhân vật to mặt nhà họ Tiêu đều có mặt đầy đủ.
Thần sắc bọn họ như đông lại, cơn phẫn nộ lớn như vậy nhưng vẫn giữ được sự lý trí này.
Tiêu Hậu Hà, là em họ của Tiêu Hậu Thức đứng dậy nói: “Anh đừng manh động quá, nghe nói, thằng nhoắt Trần Gia Bảo đó thực lực vô cùng mạnh mẽ, còn nhỏ tuổi nhưng đã trở thành tông sư, còn trở thành kẻ thống trị thế giới ngầm khu vực tỉnh Hòa Bình, thế lực như vậy, tuyệt đối nhà họ Tiêu chúng ta không thể dễ dàng đối phó được.”
“Tên khốn chết tiệt, mới tuổi đầu đã lợi hại như vậy, quái đản như vậy, rõ là một tên biến thái!” Tiêu Hậu Thức tức giận ngồi xuống, cau mày nói: “Còn có thằng Tô Thái Vũ tỉnh Nghệ An đó, mở miệng tự nhận “Bát đại kim cương” nhà họ Tô đó vô cùng lợi hại, kết quả vừa chiến đã bị Trần Gia Bảo chết tiệt đó chém chết hai tông sư, đến Tô Thái Vũ cũng bị chết dưới kiếm Trần Gia Bảo, đúng là phế vật!”
Tiêu Hậu Thức tức giận trực tiếp cầm ấm trà trên bàn ừng ực rót xuống.
Bọn người Tiêu Hậu Hà chỉ có thể cười khổ đối phó, bọn họ đâu dám nói lời xấu sau lưng tông sư, càng không dám tranh luận thị phi trước mặt người nhà họ Tiêu.
Tiêu Hậu Thức tức giận đặt chén trà xuống, cau mày nói: “Nếu Trần Gia Bảo mạnh như thế, không lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi nhìn không thể rửa mối hận này cho Hậu Dũng sao?”
“Không, như anh nói đó, thù này không thể không báo.” Tiêu Hậu Hà trầm giọng: “Trần Gia Bảo tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không thể là bất khả chiến bại, nhất định có người hơn hắn ta. Càng huống hồ, lần này Trần Gia Bảo không chỉ giết Hậu Dũng nhà chúng ta, mà còn giết cả cậu chủ nhà họ Tô, hai vị tông sư, đây đã là mối thù máu không trả không dừng rồi.”