Hồng Liên chỉ liếc Tô Thái Vũ, không nhìn anh.
Bụi mù dần dần biến mất.
Một người cầm kiếm, ngẩng đầu cất bước đi, tuyên cáo thắng lợi của mình.
Hồng Liên và Diệp Ngọc Trâm kinh hô một tiếng, lẽ nào Trần Gia Bảo đã thua sao?
Bụi mù tiêu tán triệt để, chỉ thấy người nọ đi ra, đó chính là Trần Gia Bảo!
Anh cầm “Kiếm Thanh Sương”, vừa đi, vừa vuốt ve thân kiếm Thanh Sương, thở dài nói: “Thực sự là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc.”
Mà ở phía sau Trần Gia Bảo, Mao Thành Trực quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đầy máu đỏ, cũng không biết là đã chết hay còn sống.
Lúc này, hai cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trần Gia Bảo tay cầm một thanh kiếm, từ khói bụi mờ mịt bước ra.
Cao Tuấn Hùng, Lý Tiến Hưng, Đỗ Hân và những người khác trong lòng lo sợ, không cần suy nghĩ cũng biết, ba người họ trước đây đã đắc tội với Trần Gia Bảo, đợi chút nữa nhất định khó yên ổn.
Ba người họ nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng nhìn vết xe đổ vừa nãy của Tô Thái Vũ, ai cũng không dám bước thêm một bước.
“Chúc mừng cậu Trần, đêm đầu tiên đến Nam Định, liền giết được hai Tông sư nhà họ Tô, mở mang danh tiếng tỉnh Hòa Bình ta!” Hồng Liên chủ động bước tới, cung kính nói.
Hồng Liên vốn vô cùng quyến rũ, là mỹ nữ khó tìm, có được cô chân thành khen ngợi, chỉ cần là đàn ông nhất định sẽ vui sướng khôn nguôi.
Trần Gia Bảo cười cười, nói: “Chỉ là giết hai tên thôi mà, đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ, không cần nhắc đến, thanh trường kiếm này lại rất hiếm, chỉ là quá đáng tiếc.”
Từ khi anh xuống núi đến giờ, cũng chẳng có vũ khí gì, đa số thời gian đều dùng kiếm đánh địch.
Hồng Liên mím môi cười: “Cậu Trần là bậc thầy trường kiếm đất Hòa Bình, thanh kiếm này cũng là thanh kiếm nổi tiếng thiên hạ, bảo kiếm gặp anh hùng, không biết lại đáng tiếc điểm nào?”
Trần Gia Bả nói: “Kiếm đúng là kiếm tốt, chỉ là nó lại quá mức lộng lẫy, thanh tú, thêm một phần yểu điệu, lại thiếu đi một phần bá khí, thích hợp với nữ dùng hơn, cô nói xem, có phải rất đáng tiếc?
Nói xong, Trần Gia Bảo vung thanh kiếm trong tay, đồng thời, trong không trung liền xẹt qua tia sáng chói lóa, phản chiếu ánh sáng muôn màu.
Tạ Quốc Hùng nhanh chóng chạy đến, vỗ ngực Trần Gia Bảo, mặt đầy vẻ kích động nói: “Tốt lắm nhóc, đêm nay liên tiếp đánh bại hai cao thủ tỉnh Nghệ An, kỳ tích như vậy, tuyệt đối chấn động cả Hòa Bình, không hổ là em rể của Tạ Quốc Hùng ta, haha!”
Trần Gia Bảo đảo mắt, cũng không để ý lời khoe khoang tự biên tự diễn của Tạ Quốc Hùng.
Diệp Ngọc Trâm thấy Trần Gia Bảo bùng nổ như vậy, đáp ứng tất cả sự mong đợi của cô về một người anh hùng, trong lòng phấn khích, đến ánh mắt cũng tràn ngập sự sùng bái, đang muốn đi lên chúc mừng Trần Gia Bảo, tranh thủ cơ hội nói chuyện với anh.
Cô đang mới bước được hai bước, liền nghe thấy hai chữ “em rể” đó từ Tạ Quốc Hùng, toàn thân sửng sốt, ánh mắt cũng liền ảm đạm.
Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó không đúng, càng nghĩ càng thấy lạ: “Vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo, rõ ràng là Tô Ánh Mai mới đúng, nhưng Tạ Quốc Hùng sao lại gọi Trần Gia Bảo là “em rể”? Không lẽ Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú cũng có chuyện?”
Diệp Ngọc Trâm càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng kinh ngạc.
Lúc này, Trần Gia Bảo đã bước đến trước mặt Diệp Ngọc Trâm.
Đối diện với người phụ nữ tao nhã như Diệp Ngọc Trâm, khí phách lạnh lùng lúc trước của Trần Gia Bảo liền biến mất, anh mỉm cười còn mang theo chút dịu dàng nói: “Tôi nói rồi, trên thế giới này không có ai có thể ép cô kết hôn với Cao Tuấn Hùng, cô xem, tôi không lừa cô đúng không?”
Trong lòng Diệp Ngọc Trâm liền dâng lên một cảm giác ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp chợt ửng đỏ, có điều khi nghĩ đến phỏng đoán lúc nãy, lòng cô chợt lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo chợt cảm thấy tâm lí của Diệp Ngọc Trâm rất kỳ quái, có điều cũng không nghĩ nhiều, bởi vì bây giờ anh còn việc quan trọng hơn cần giải quyết.