Trần Gia Bảo đang cười, nụ cười dần trở nên sắc bén, nói: “Giết ông rồi, không phải còn bảy vị sao? Chờ lát lại giết một vị Mao tông sư khác, không phải thành sáu vị sao?”
Mọi người xung quanh ầm ĩ ngạc nhiên, không ngờ lúc Trần Gia Bảo nói chuyện, lại coi tính mạng của hai vị tông sư như không có gì!
Giải Tiêu Nhiên lập tức trợn to mắt, cả giận nói: “Anh quá cuồng vọng, dám kiêu ngạo như vậy!”
“Ông chỉ biết tôi điên cuồng, nhưng ngờ đâu kiếm tôi còn điên cuồng hơn?” Vẻ mặt Trần Gia Bảo nghiêm nghị, vừa dứt lời, anh đột nhiên đập mạnh xuống mặt đất, mặt đất vốn nứt toác đã biến thành mạng nhện.
Sau một khắc, Trần Gia Bảo đã bắn ra.
Anh không kìm chế nữa, dùng hết sức bắn ra, với tốc độ cực nhanh, tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bị hoa mắt, Trần Gia Bảo vẫn đi tới trước người Giải Tiêu Nhiên, kiếm chỉ để gần tim của Giải Tiêu Nhiên.
Hai mắt Giải Tiêu Nhiên trợn tròn, trong đó tràn đầy vẻ kinh hãi.
Trong nháy mắt, một thế kiếm rực rỡ đẹp lạ thường, xuyên thấu qua ngực Giải Tiêu Nhiên.
Máu bắn tung tóe, tuyệt đẹp và vĩnh cửu.
Giải Tiêu Nhiên đường đường là một trong cường giả tông sư thuộc “Bát đại kim cương” của nhà họ Tô, bị một kiếm của Trần Gia Bảo giết chết trong nháy mắt!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đồng loạt hóa đá, cả quán bar im lặng trong giây lát.
Chỉ thấy ngực Giải Tiêu Nhiên không máu đỏ thì là màu đỏ, ngay cả thế kiếm xuyên thấu qua cũng là màu đỏ, trông vô cùng kinh diễm.
Rõ ràng là kiếm tiên di chiêu – kiếm chém người!
“Á… Á…”
Yết hầu Giải Tiêu Nhiên di động lên xuống, trong miệng phát ra một âm thanh không rõ ràng, ông ngửa người về phía sau, và ngã nhào xuống đất, lồng ngực đẫm máu, trông như đã chết.
Thi thể ông trợn to hai mắt, vẻ mặt không khỏi kinh hãi, hiển nhiên là đến chết vẫn không ngờ tới một kiếm này của Trần Gia Bảo, lại kinh diễm như thế.
Nghĩ đến cũng đúng, ngay cả cường giả truyền kỳ chân chính Liễu Thanh Phong trước đây cũng bị thua thiệt nhiều dưới kiếm tiên di chiêu, tuy Giải Tiêu Nhiên chỉ là tông sư sơ kỳ, nhưng dù là tốc độ hay là sức mạnh vẫn có chênh lệch rất lớn với Trần Gia Bảo, hơn nữa Trần Gia Bảo còn có “kiếm chém người” tăng thêm sức mạnh, vậy thì sao Giải Tiêu Nhiên không bị giết trong chớp mắt được?
“A…” Diệp Ngọc Trâm kinh hô thốt lên, tuy cô ấy cũng là con gái nhà giàu có quý tộc, nhưng chưa từng gặp cảnh tượng như thế này. Lập tức, cô ấy sợ đến mức sắc mặt mơ hồ trắng bệch, run giọng nói: “Gia Bảo lại… Lại giết người, đây là phạm pháp, chị Hồng Liên, cảnh sát sẽ tới… tới bắt anh ấy ư?”
Cảnh sát?
Hồng Liên cười xùy một tiếng, cô ấy khinh miệt nói: “Pháp luật chỉ là một công cụ do kẻ mạnh làm ra để kìm hãm kẻ yếu mà thôi. Đừng nói là giết người, mà phá hủy cả quán bar này, cũng không có cảnh sát nào đến đâu. Lúc đầu khi ở thành phố Hòa Bình, anh Trần đã diệt cả nhà họ Lý, hai vị nhà quyền quý lớn chỉ trong một đêm, đầu người bị giết cuồn cuộn như nước, máu chảy thành sông, cô xem có cảnh sát nào tới bắt anh Trần không?”
Diệp Ngọc Trâm không nói gì, sắc mặt cô ấy càng tái nhợt hơn, trong lòng căng thẳng, hai tay cô ấy vô thức ôm trước ngực, trông như Tây Thi ôm ngực, như có một vẻ đẹp khác.
Hồng Liên chỉ liếc cô ấy, không lên tiếng khuyên giải an ủi.
Ánh mắt cô ấy sắc bén cỡ nào, trải qua lần tiếp xúc vừa rồi, cô ấy đã nhìn ra Diệp Ngọc Trâm có thiện cảm với cậu Trần, nhưng Diệp Ngọc Trâm đẹp là đẹp vậy, nhưng nếu ngay cả cảnh tượng nho nhỏ này cô ấy cũng không mạnh mẽ được, thì cô ấy chỉ có thể trở thành khách qua đường trong cuộc đời cậu Trần, không có tư cách làm bạn lâu dài với cậu Trần.
“Còn đây là kiếm tiên di chiêu, ông có thể chết dưới “kiếm chém người”, cũng là vinh quang của ông.”
Những lời này của Trần Gia Bảo hiển nhiên là nói với Giải Tiêu Nhiên, còn Giải Tiêu Nhiên có nghe thấy không thì không phải là chuyện mà anh bận tâm.
Anh cất giọng nhàn nhạt, rồi giương mắt nhìn về phía Tô Thái Vũ.