Đáng thương cho Tiêu Hậu Dũng, đường đường là người thừa kế của gia tộc đứng đầu thành phố Nam Định, vốn còn nghĩ thuần phục Tô Thái Vũ sẽ lại lên một tầng cao nữa, nào nghĩ tới mới chỉ có mấy ngày, lại thành kẻ chết thay cho Tô Thái Vũ.
Mà Giải Tiêu Nhiên cũng thừa dịp trong nháy mắt Tiêu Hậu Dũng ngăn trở Trần Gia Bảo, tay nắm cổ áo sau lưng của Tô Thái Vũ, kéo anh ra xa ba mét, lúc này khó khăn lắm mới cứu được Tô Thái Vũ từ bàn tay Trần Gia Bảo trở về.
Dù như thế, trong lòng Giải Tiêu Nhiên vẫn sợ, nhỡ Tô Thái Vũ chết ở dưới tay Trần Gia Bảo, thì khi ông trở lại nhà họ Tô ở tỉnh Nghệ An, tuyệt đối sẽ khó mà thoát tội.
Sau khi Trần Gia Bảo đánh chết Tiêu Hậu Dũng bằng một chưởng, mắt thấy Tô Thái Vũ được cứu, anh dừng ngay tại chỗ, đứng chắp tay với vẻ mặt nghiêm nghị.
Xung quanh nhất thời có tiếng “xôn xao”, ầm ĩ chấn động.
Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của Trần Gia Bảo, anh thật sự dám giết Tô Thái Vũ, thế này cũng quá điên cuồng rồi?
Sắc mặt Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân tái nhợt, họ không nhịn được bắt đầu hoài nghi, đến cùng mình thuần phục Tô Thái Vũ có phải là hành vi sáng suốt hay không?
Sắc mặt Cao Tuấn Hùng tái nhợt, may mắn anh ta cách Giải Tiêu Nhiên khá xa, nếu không, kẻ chết thay vừa rồi, không phải là Tiêu Hậu Dũng mà là anh ta.
Nghĩ tới đây, Cao Tuấn Hùng vội lặng lẽ di chuyển, muốn cách càng xa càng tốt.
Diệp Ngọc Trâm há to miệng, cô ấy nhìn đến mức trợn tròn mắt.
Trong lòng cô ấy, nhà họ Tiêu vốn đã khổng lồ, thế nhưng nhà họ Tiêu nhất định chỉ là con kiến hôi so với nhà họ Tô, hiện tại có Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân đã quy phục, nên thế lực chắc chắn sẽ càng kinh khủng hơn, nhưng Trần Gia Bảo một lời không hợp, đã dám ra tay giết Tô Thái Vũ. Lá gan của Trần Gia Bảo không khỏi cũng quá lớn rồi, lẽ nào anh thật sự không để sức mạnh của nhà họ Tô ở trong mắt?
Diệp Ngọc Trâm chóng mặt, tuy hình tượng của Trần Gia Bảo trong lòng cô đã càng ngày càng lớn, nhưng cũng càng thần bí.
Lúc này, Tô Thái Vũ mới phản ứng được, sắc mặt anh tái xanh, vội vã hít sâu một hơi, rồi mạnh mẽ mà đè nén cảm giác sợ hãi xuống, tức giận nói: “Trần Gia Bảo, anh dám ra tay với tôi?”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh phải trải qua cái chết ở khoảng cách gần như vậy, nếu không có Giải Tiêu Nhiên ra tay, thì chỉ sợ hiện tại anh đã có kết quả giống Tiêu Hậu Dũng rồi, chuyện này khiến anh vừa sợ vừa giận, hận không thể chặt Trần Gia Bảo thành tám khúc.
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, nhìn anh từ trên cao xuống, rồi lãnh đạm nói: “Tôi chẳng những dám ra tay với anh, còn dám giết anh, anh có tin không, anh còn dám lảm nhảm với tôi một câu, cho dù có cường giả tông sư ở bên cứu anh, tôi vẫn có thể nắm chắc trảm được anh dưới kiếm?”
Tô Thái Vũ biến sắc, bị Trần Gia Bảo dùng sát ý ép buộc, anh liếm môi không nói nên lời.
Cao Tuấn Hùng thấy Tô Thái Vũ lại bị khí thế của Trần Gia Bảo dọa sợ, anh lại nghĩ tới trải nghiệm truyền kỳ của Cậu Trần mà mình nghe được trước đây, trong lòng không khỏi dâng lên một dự cảm bất tường.
Giải Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu tiến lên một bước, chặn Tô Thái Vũ ở sau lưng, hai mắt híp lại đều mở ra, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía, nói: “Cậu Trần, dù gì ngài cũng là tông sư Trưởng Lâm danh chấn, nhưng bây giờ lại đi ra tay với một võ đạo tiểu bối “Thông U Kỳ”, hành vi như vậy mà truyền ra ngoài, chỉ sợ cậu Trần sẽ bị giới võ đạo Việt Nam chê cười.”
“Hì.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt anh lại lạnh thấu xương, nói: “Thừa lời, Tô Thái Vũ chỉ là con kiến hôi của “Thông U Kỳ” mà thôi, anh ta chẳng những muốn nửa giang sơn của tôi, còn muốn có ý đồ với người phụ nữ của tôi, làm nhục một vị tông sư như vậy, ông nói xem, anh ta có đáng chết hay không?”
Tông sư ngồi ở trên cao, sao có thể để người bình thường mở miệng làm nhục?
Huống chi, bên dưới tông sư đều là giun dế, bị một con giun dế vũ nhục, vậy tiện tay nghiền chết con kiến thì tính là cái gì đâu?
Đây chính là chỗ siêu nhiên của thân phận tông sư!
Giải Tiêu Nhiên hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, sắc mặt ông trầm xuống, nói: “Chỉ tiếc, có lão phu ở chỗ này, anh không được hại cậu chủ nhà tôi.”
Trần Gia Bảo cười khẽ, vẻ mặt anh không thể giải thích được, anh nói: “Trước đây không lâu, cũng là tỉnh Nghệ An của mấy người, cũng là một vị tông sư, cũng nói câu giống ông nói, nhưng kết quả cuối cùng, anh ta và cậu chủ anh ta đều bị tôi chém giết.”
“Anh đã giết tông sư của tỉnh Nghệ An chúng tôi?” Giải Tiêu Nhiên sợ hãi cả kinh, đột nhiên trong đầu ông lóe lên, kinh hãi nói: “Thì ra… Thì ra Tả Bách Hiên và Tả Thanh Ân nhà họ Tả, là chết dưới tay anh?”