Đỗ Hân không ngừng khiêu khích Trần Gia Bảo nhưng lại lấy chuyện nhà họ Tạ ra để nói khiến cho ngay cả Tạ Quốc Hùng đang phải dựa vào anh ta mà trong lòng cũng không nhịn được mà giận giữ, ngoài miệng chỉ cười lạnh nói: “Thì ra anh vẫn còn nhớ Trần Gia Bảo là con rể nhà họ Tạ chúng tôi, nếu em rể này của tôi quá kiêu ngạo cũng nên do tôi quản, không cần anh nói này nói kia.”
Nghe xong, sắc mặt Đỗ Hân lập tức thay đổi.
Thấy nơi này mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc, Lý Tiến Hưng là kẻ khéo léo nên vội vàng chạy đến nói mấy câu để làm dịu bớt không khí căng thẳng: “Thôi thôi, mọi người đều là anh em với nhau cần gì phải chuyện bé xé ra to làm gì, cả Đỗ Hân nữa, dù sao Trần Gia Bảo cũng đã đi tìm Diệp Ngọc Trâm rồi, cậu còn ở đó khó chịu mấy chuyện vô bổ đó làm gì, mỗi người bớt bớt mấy câu đi.”
Đỗ Ninh hừ lạnh một tiếng, anh ta cũng nhận thấy mình nói hơi nhiều nên cũng thôi, chỉ là trong lòng anh ta vẫn phẫn nộ, khó chịu, nhất là đối với Tạ Quốc Hùng.
Hồng Liên thờ ơ, lạnh nhạt, trong lòng lại xem thường Đỗ Hân vô cùng. Bởi vì cô ấy tin tưởng Trần Gia Bảo tuyệt đối không phải loại người háo sắc, thấy người đẹp là nổi lòng tham như lời của Đỗ Hân nói. Mà Đỗ Hân dám coi thường cậu Trần như vậy chẳng khác nào đang coi thường cả thế giới ngầm của cái tỉnh Hòa Bình cả, thế nên chuyện lần này cô nhớ kỹ, sau này nhất định tìm tên này tính sổ.
Đỗ Ninh vẫn còn chưa biết mình bị thế giới ngầm tình Hòa Bình cho vào sổ đen, anh ta mở mồm nốc cạn một cốc bia, trong lòng vẫn còn đang chửi bới Tạ Quốc Hùng và Trần Gia Bảo không ngừng, đồng thời còn đang chống mắt trông đợi xem Trần Gia Bảo mất mặt.
Lại nói đến Diệp Ngọc Trâm, lúc này cô đang ngồi một mình ở quầy bar, khuôn mặt xinh đẹp cùng khí chất tao nhã của người phụ nữ tài trí dường như trở thành phong cảnh tuyệt đẹp trong toàn bộ quán bar.
Nhưng lúc này mỹ nhân lại đang không vui, cô ấy uống hết cốc này đến cốc khác, hai đầu lông mày nhíu lại treo nặng ưu sầu, chắc hẳn trong lòng cô lúc này có thật nhiều tâm sự.
Đột nhiên có một giọng nói ấm áp vang lên từ phía sau lưng Diệp Ngọc Trâm: “Này cô gái xinh đẹp, xin hỏi tôi có may mắn được ngồi uống cùng cô một chén không?”
Diệp Ngọc Châm chắc mẩm, đây hẳn đã là lần thứ 58 cô nghe người ta hỏi cô rồi, câu nào cũng giống hệt nhau. Đang lúc cô định từ chối lần nữa thì bỗng chợt nhận ra, hình như giọng nói này có hơi quen quen, hình như cô đã từng nghe giọng nói của người này ở thành phố Hòa Bình rồi.
Cô quay phắt đầu lại nhìn người vừa tới, ngay lập tức trên mặt cô lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong mắt thậm chí còn sáng rực lên vẻ vui sướng: “Trần Gia Bảo, là anh sao?”
Không sai, người vừa tới không ai khác, chính là Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo đặt một ly cocktail màu xanh dương xuống trước mặt Diệp Ngọc Trâm vừa cười nói: “Sao nào, có vẻ sự xuất hiện của tôi ở đây khiến cô rất bất ngờ.”
Lâm Ngọc Trâm vô thức nhận lấy ly cocktail anh đưa, sau đó mặt lại đỏ bừng, ngượng nghịu mà chờ mong hỏi anh: “Anh… anh đến đây là vì tôi sao?”
Trần Gia Bảo cũng không trả lời câu hỏi này, anh tới gần quầy bar, ngồi xuống ngay cạnh Diệp Ngọc Trâm rồi nói: “Tôi nghe nói, tháng sau cô sẽ kết hôn cùng với Cao Tuấn Hùng?”
Nghe xong câu này, sắc mặt Diệp Ngọc Trâm tái đi, sau đấy cô nở một nụ cười đầy tự giễu, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm: “Đúng thế, có phải ngay cả anh cũng coi thường tôi à, ha, dù sao trước đó chính tôi đã kiên quyết tuyên bố không kết hôn với Cao Tuấn Hùng mà…”
Trần Gia Bảo liếc cô một cái, anh nhấp môi nếm thử cocktail rồi nói: “Nếu cô không muốn gả cho anh ta thì tôi có thể cam đoan, trên thế giới này không ai có thể ép cô lấy kẻ đó, kể cả là con trai tổng thống Mỹ đi chăng nữa.”
“Gì?” Diệp Ngọc Trâm ngẩng phắt đầu dậy, nhìn về phía Trần Gia Bảo với ánh mắt khó tin.
Trần Gia Bảo cảm thấy bộ dáng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm này của Diệp Ngọc Trâm rất đang yêu, anh nhìn cô rồi cười nói: “Tôi đã nói chắc chắn sẽ làm được, khi ở thành phố Hòa Bình ngày hôm đó, tôi đã nói là giúp cô, không có lý do gì lại bỏ dở nửa chừng, cứ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao cô lại đột nhiên kết hôn với Cao Tuấn Hùng?”