Những người ngoài cuộc đứng xem như bọn họ còn có thể cảm nhận được cuộc giao tranh khốc liệt trên bàn cờ, huống chi là người trong cuộc như Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình?
Lê Khả Vy siết chặt hai tay, hàm răng trắng nõn cắn chặt môi dưới, thậm chí còn cắn đến độ rướm máu, nhưng cô cũng không thèm để ý.
Cô ấy đã bị sốc trước kỹ năng đánh cờ cao siêu của Trần Gia Bảo. Nhìn Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình không ngừng chém giết lẫn nhau trên bàn cờ, cô ấy không thể không thừa nhận, tài năng chơi cờ của Trần Gia Bảo hoàn toàn trên cơ cô ấy. Cho dù Trần Gia Bảo không dùng mưu thì cô ấy cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.
Sau khi phát hiện ra điều này, tâm trạng của cô ấy hoàn toàn chán nản, hoàn toàn không cam tâm!
Sau đó, cô ấy đột nhiên phát hiện ra cục diện trên toàn bộ bàn cờ đã thay đổi, Trần Gia Bảo chẳng những chấm dứt thế bất lợi mà còn đang từng bước ăn vào lãnh thổ của Nhiếp Quảng Bình, dần dần chiếm thế thượng phong.
“Chuyện này… Sao có thể như thế được? Ở giai đoạn ‘thu quan’ mà thầy mình lại rơi vào thế bất lợi.
Chẳng lẽ giai đoạn ‘thu quan’ của Trần Gia Bảo thật sự là vô địch thiên hạ?”
Nội tâm Lê Khả Vy càng thêm kinh hãi.
Tất nhiên, trong số những người có mặt ở đây, ngoài Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình, cô ấy là người có khả năng chơi cờ thâm hậu nhất, nên cũng chỉ có một mình cô ấy nhận ra điều này.
Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng vẫn nghĩ rằng Trần Gia Bảo sẽ thua, nhưng họ cũng rất khiếp sợ, thán phục Trần Gia Bảo vì có thể đánh tay đôi được với thần cờ Nhiếp Quảng Bình.
“Có thể đánh thế giằng co ác chiến như vậy cùng Nhiếp Quảng Bình, người đã tung hoành bất bại trong làng cờ suốt hơn chục năm nay, cho dù Trần Gia Bảo có thua thì cũng rất đáng tự hào, tuy bại nhưng vinh.” Tạ Hoàng Dương thầm cảm thán không thôi.
Tâm tình Tạ Quốc Hùng ngược lại rất nhẹ nhõm, mặc dù rất ngạc nhiên về sức mạnh ngoài sức tưởng tượng của Trần Gia Bảo, nhưng dù sao kết cục cuối cùng cũng sẽ không thay đổi, bởi vì thần cờ thì sẽ không bao giờ thua.
Chỉ có Tạ Cẩm Tú là tràn đầy lòng tin vào Trần Gia Bảo.
Tuy nhiên, điều mà Tạ Hoàng Dương và Tạ Quốc Hùng không biết là trong lòng Nhiếp Quảng Bình cũng đã sớm dậy sóng. Ông ấy không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình trải qua một cuộc chiến khó khăn như vậy là khi nào. Không, chính xác là cuộc chiến khó khăn cuối cùng của ông ấy, so ra vẫn kém hơn cuộc chiến lần này với Trần Gia Bảo.
Đừng thấy Trần Gia Bảo không có tiếng tăm gì, thậm chí là vô danh trong làng cờ Việt Nam, nhưng tài đánh cờ rất cao siêu, cao nhất là vào giai đoạn “thu quan”, quả thật là cả đời ông ấy cũng hiếm khi nào chứng kiến.
Nhiếp Quảng Bình đột nhiên có dự cảm chẳng lành là sẽ thua Trần Gia Bảo …
Không, ông ấy tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, bởi vì ông ấy là huyền thoại bất bại trong làng cờ Việt Nam, tuyệt đối không thể nào thua được, nhất là lạu còn thua vào tay một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Trần Gia Bảo!
Nhiếp Quảng Bình hít một hơi thật sâu, hai mắt sáng rực, đặt quân cờ xuống bàn. Các nước cờ khác nhau của Trần Gia Bảo cũng như cách xử lý tiếp theo đã được dự trù sẵn trong đầu ông ấy.
Trần Gia Bảo vẫn không biết rằng Nhiếp Quảng Bình đã dậy sóng trong lòng, không, chính xác mà nói, ngay cả khi Trần Gia Bảo biết điều đó, anh cũng sẽ không quan tâm. Lúc này, anh đang tập trung tính toán mọi biến số nhỏ nhất có thể trên bàn cờ.
Một giây sau đó, Trần Gia Bảo đánh xuống một quân đen, Nhiếp Quảng Bình thầm giật mình, bởi vì thế cờ của Trần Gia Bảo hoàn toàn nằm ngoài tính toán của ông ấy.
Nhiếp Quảng Bình suy nghĩ hồi lâu rồi mới đi nước tiếp theo, cố gắng đẩy lùi nước đi của Trần Gia Bảo, đồng thời trong đầu lại một lần nữa tính toán vị trí kế tiếp mà Trần Sắc mặt của Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, nâng cờ, hạ cờ, lại một lần nữa vượt quá tính toán của Nhiếp Quảng Bình, giết một vài quân cờ trắng và chiếm một khu vực nhỏ trong góc bàn cờ, mở rộng ưu thế của mình.
Nhiếp Quảng Bình lại bị sốc, lại phải xóa hết mọi tính toán trong đầu, suy nghĩ thêm một hồi lâu nữa mới miễn cưỡng hạ cờ.