Trần Gia Bảo nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Quảng Bình, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Nhiếp Quảng Bình âm thầm gật đầu, ông ấy đã gặp qua nhiều thanh niên ưu tú, nhưng ai cũng đều nể sợ thanh danh của ông ấy, chỉ riêng Trần Gia Bảo là dám đường đường chính chính nhìn thẳng vào mắt ông ấy, quả là một người hiếm thấy.
Vì vậy, trong lòng Nhiếp Quảng Bình có chút tán dương với Trần Gia Bảo, ông ấy nói: “Cậu dùng mưu kế để thắng Khả Vy, tôi rất khen ngợi mưu trí của cậu nhưng với thực lực của cậu mà tôi vừa xem nếu như đấu một trận hẳn hoi thì cậu cũng chưa thể là đối thủ của Khả Vy được.”
Trần Gia Bảo nhướng mày cười nói: “Tôi biết ông là cờ, cũng biết được những thành tựu của ông trong giới cờ vây, tự đáy lòng tôi cảm thấy rất khâm phục ông, nhưng cho dù ông có là thần cờ thì cũng không thể nào tự ý suy đoán khả năng của tôi như vậy được.”
“Người trẻ tuổi tự tin là tốt nhưng tự tin thái quá chính là tự phụ, cuối cùng cũng sẽ nhận được bài học thích đáng thôi.” Nhiếp Quảng Bình nói.
“Có lẽ sẽ có người cho tôi một bài học, nhưng tôi tin rằng người này chắc chắn không phải là ông.” Trần Gia Bảo tự tin cười.Lê Khả Vy bĩu môi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Gia Bảo, hận không thể đánh ngay lập tức.
Tạ Quốc Hùng cũng cảm thấy hơi choáng váng, mặc dù anh ta là con trai cả nhà họ Tạ nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thần cờ Nhiếp Quảng Bình anh ta cũng không tránh khỏi khiếp sợ và nể phục vậy mà lúc này Trần Gia Bảo lại dám đối đầu với Nhiếp Quảng Bình gay gắt như vậy…
“Xem ra ông nói không sai, Trần Gia Bảo đúng là không phải người bình thường.” Tạ Quốc nhìn về phía Trần Gia Bảo, suy nghĩ một lúc rồi nói.
Khi Trần Gia Bảo và Nhiếp Quảng Bình còn đang tranh luận, Tạ Cẩm Tú ngoan ngoan ở một bên thu dọn bàn cờ, nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ.
Rất nhanh sau đó bàn cờ đã được sắp xếp lại hoàn chỉnh như một giang sơn đang chờ các cao thủ tới tranh giành.
Thông qua lựa chọn ngẫu nhiên, Trần Gia Bảo chọn quân đen được đi trước.
Đôi tay Trần Gia Bảo cầm quân cờ đen đặt xuống bàn cờ.
Dù cho anh có tự tin rằng ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ của mình nhưng trước mặt thần cờ Trần Gia Bảo cũng không thể chủ quan được, trong lòng anh vô cùng cẩn thận, chuẩn bị chiến đấu thật tốt!
Nhiếp Quảng Bình cầm quân cờ trắng trong tay cũng nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, ông ấy nhàn nhạt nói: “Trần Gia Bảo, cậu có thể thắng được Lê Khả Vy chẳng qua là dùng lời nói khiến nó mất bình tĩnh, nhân cơ hội đó mà đánh tới, hơn nữa tính tình Khả Vy vốn kiêu ngạo, trúng kế của cậu cũng không có gì kỳ lạ.”
Trong lòng Lê Khả Vy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nhiếp Quảng Bình vừa chơi cờ vừa nói: “Nhưng tôi không giống Khả Vy, tôi đã sống hơn nửa đời người, đắm chìm trong bàn cờ này cũng quá nửa đời, gặp qua bao trận đấu ác liệt, tôi đã quen với những điều này rồi.”
“Thậm chí vài chục năm trước ở trận đấu cờ vây quốc tế, tôi còn dùng thực lực của bản thân để giành thằng lợi trước mười cao thủ cờ vây các nước, lấy lại mặt mũi cho giới cờ vây Việt Nam, với danh hiệu thần cờ này tôi cũng đã chứng kiến không ít cuộc đấu sóng to gió lớn, nếu cậu vẫn còn suy nghĩ muốn dùng lời nói để khiến tôi lung lay thì tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi, vô dụng thôi!”
Lời nói này của Nhiếp Quảng Bình vô cùng kiến quyết và tràn đầy tự tin.
Nếu là người khác có lẽ đã bị ông ấy khiến cho mất bình tĩnh ngay lập tức nhưng Trần Gia Bảo không giống với những người bình thường, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, có điều ý chí chiến đấu trong ánh mắt lại càng sục sôi hơn.
Mọi người bên cạnh căng thẳng quan sát, ngoại trừ Tạ Cẩm Tú, không có ai tin tưởng hoàn toàn vào năng lực của Trần Gia Bảo.
Vì Nhiếp Quảng Bình đã lăn lộn trong giới này với danh xưng thần cờ bao nhiêu năm, khiến cho bao đối thủ gục ngã, với sức mạnh của ông ấy, Trần Gia Bảo muốn thắng được e là vô cùng khó khăn!
Quả nhiên đúng như họ dự đoán, dù cho Trần Gia Bảo cầm cờ đen trong tay giành được quyền đi trước nhưng ở giai đoạn trung bàn, Nhiếp Quảng Bình rất nhanh đã có thể lật ngược tình thế từ bị động sang chủ động áp đảo Trần Gia Bảo để chiếm ưu thế.