Đánh bại Lê Khả Vy trước rồi tới Nhiếp Quảng Bình!
Câu nói quá mức tự tin và kiêu ngạo, cũng chỉ có Trần Gia Bảo chứ chẳng ai khác dám nói câu này.
Mọi người ai nấy đều bất ngờ.
Chỉ riêng Tạ Cẩm Tú là một lòng tin tưởng tài năng của Trần Gia Bảo, trong lòng tràn đầy mong chờ anh thể hiện năng lực của mình.
Tuy rằng Tạ Hoàng Dương tán thành với ý kiến “không ai địch nổi giai đoạn thu quan” của Trần Gia Bảo nhưng ông không tin anh lại có thể thắng nổi thần cờ, trong cờ vây, ngoài giai đoạn “thu quan” còn có giai đoạn “trung bàn”, cho dù Trần Gia Bảo có vô địch ở “giai đoạn thu quan” thì cũng chưa chắc có thể giành thắng lợi, vì Nhiếp Quảng Bình đã mấy chục năm lăn lộn trên bàn cờ, chiến đấu với biết bao đối thủ lớn nhỏ, Trần Gia Bảo khó mà so sánh được.
Ba người Nhiếp Quảng Bình, Lê Khả Vy và Tạ Quốc Hùng vô cùng khó chịu với Trần Gia Bảo, cho rằng anh không biết tự lượng sức mình.
“Đúng là lớn giọng, anh đừng tưởng thắng được Tạ Quốc Hùng là có thể tự cao tự đại như vậy, có thể ngay cả tôi anh cũng chẳng thắng nổi chứ đừng nói tới thầy tôi, tôi sẽ thay thầy tôi cho kẻ kiêu ngạo như anh một bài học, để anh biết được thế nào mới là cao thủ cờ vây chân chính!”
Lê Khả Vy tức giận cười lạnh nói, cô ấy chậm rãi đứng dậy ngồi xuống bàn cờ đối diện với Trần Gia Bảo, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn anh.
Trần Gia Bảo nhún vai nhìn cô ấy nói: “Được thôi, hôm nay tôi sẽ cho cô biết được thế nào gọi là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’.”
“Hừ, anh cứ suy nghĩ cho kỹ xem lát nữa nên xin lỗi thầy tôi thế nào để không phải mất mặt đi.” Lê Khả Vy càng tức giận nói.
Cô ấy đã gặp qua nhiều người trẻ tuổi, cũng không ít người nổi danh trong nhiều lĩnh vực, tài năng xuất sắc, thế nhưng người trẻ tuổi mà kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì như Trần Gia Bảo thì đây là lần đầu tiên cô ấy thấy.
Vậy nên, trong lòng cô ấy âm thầm tự nhủ phải cho Trần Gia Bảo một bài học khiến anh không biết giấu mặt vào đâu mới được!
“Đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau bắt đầu thôi.” Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ cong lên, vẻ mặt anh nhàn nhạt đối lập hoàn toàn với sự tức giận của Lê Khả Vy.
Lê Khả Vy hít sâu một hơi, sau đó cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ tâm trạng bình tĩnh trở lại, thế nhưng câu nói tiếp theo của Trần Gia Bảo lại khiến cô ấy bực mình.
Trần Gia Bảo thản nhiên cười nói: “Khởi động với cô một chút sau đó tôi sẽ đấu một trận sống mái với thầy cô.”
Lê Khả Vy nổi cơn thịnh nộ, cô ấy là truyền nhân của thần cờ, địa vị vô cùng quan trọng trong giới cờ vây ở Việt Nam, hơn nữa nhan sắc còn xinh đẹp khí chất, được không ít người tôn làm nữ thần, ngoài kia vô số người mong muốn được chơi cùng cô ấy một ván cờ mà không được, vậy mà Trần Gia Bảo dám nói thi đấu với cô ấy chỉ là khởi động, đúng thật là khiến người ta tức chết!
“Đúng là biết chọc giận người khác, tôi chưa từng gặp ai đáng ghét như anh cả, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận!”
Lê Khả Vy hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, từ khi học cờ vây đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy bị chọc tức tới vậy.
Thần cờ Nhiếp Quảng Bình ngồi ở một bên quan sát, đôi mắt ông ấy hơi nheo lại, chơi cờ cũng giống như dụng binh, khả năng phán đoán là điều vô cùng quan trọng, hơn nữa kiêng kỵ nhất chính là để lộ sơ hở cho đối phương biết lúc tức giận, để đối phương có cơ hội xông lên.
“Trần Gia Bảo chỉ nói vài câu mà cũng có thể khiến Lê Khả Vy mất bình tĩnh như vậy, ván cờ còn chưa chính thức bắt đầu mà đã để thua một nửa tâm lý, nếu ngay từ đầu Trần Gia Bảo đã tính toán nói những lời đó, đúng là tâm cơ cũng khó lường thật.”
Ánh mắt Nhiếp Quảng Bình dần trở nên nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành rằng Lê Khả Vy sẽ thua!
Trần Gia Bảo khẽ cười, anh nhàn nhạt nói: “Bắt đầu đi, không cần phải đoán xem ai đi trước, cô là phụ nữ, nhường cho cô đi trước.”