Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo!
Trong lòng Lê Khả Vy vô cùng tức giận, khóe miệng cô ấy nhếch lên một nụ cười lạnh, giọng nói đầy công kích: “Đúng là nực cười, thế giới rộng lớn như vậy lại che giấu tài năng, anh nói là thầy anh chỉ là một ông lão trồng trọt ở trên núi, năng lực lợi hại hơn cả thần cờ cũng chỉ là nói suông thôi, chẳng có chút thuyết phục nào hết?”
Hơn nữa cách nói này quả là giống với mấy anh hùng bàn phím ở trên mạng, nhưng mà bọn họ cũng chỉ là nói cho sướng mồm để lấy lòng tin của mọi người mà thôi, nếu động đến cao thủ thật sự thì không xong rồi!”
Lời nói này của Lê Khả Vy quả thật rất nghiêm trọng, ý tứ rõ ràng rằng thầy của Trần Gia Bảo chỉ là tên lừa gạt, có tiếng mà không có miếng, không khác gì đang mắng thẳng mặt Trần Gia Bảo.
Nhiếp Quảng Bình vẫn im lặng như cũ không nói gì, khóe miệng ông ấy nhếch lên một ý cười, rõ ràng là đang tán đồng với câu nói của Lê Khả Vy.
Rốt cuộc thì ông ấy mới chính là thần cờ vô địch thiên hạ!
“Không, nghiêm túc mà nói, năm đó thật sự có người có thể thắng được tôi, đó là một vị cao nhân không rõ thân phận, nhưng theo tuổi tác thì đến nay có lẽ đã gần hai trăm tuổi rồi, chỉ sợ đã không còn nữa.”
Nghĩ tới đây, Nhiếp Quảng Bình lại có chút bồi hồi.
Đột nhiên, Tạ Cẩm Tú cười lạnh nói: “Cô Lê Khả Vy, lời này của cô không đúng rồi, giữa trường dân lập và trường công lập, đâu nhất thiết là trường công lập tốt hơn chứ, cho nên cô phản đối chuyện tài năng bị ẩn giấu cũng chỉ là phán đoán cá nhân của cô thôi, không thể nào chứng minh là thầy của Trần Gia Bảo không có năng lực được.”
“Tóm lại, tôi hoàn toàn tin tưởng Trần Gia Bảo, nếu Trần Gia Bảo nhất định nói ‘Không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ thì chắc chắn là ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ của anh ấy, nếu cô còn không phục thì có thể đấu một ván cờ với anh ấy, để mọi người cùng xem xem.”
Trong lòng Tạ Cẩm Tú vô cùng khó chịu, Lê Khả vy tìm mọi cách để làm khó Trần Gia Bảo, hơn nữa Nhiếp Quảng Bình còn âm thầm dung túng cho cô ấy, ông ấy còn là thầy của Tạ Quốc Hùng, đúng là khiến cô tức muốn chết, chỉ muốn đuổi thẳng Nhiếp Quảng Bình và Lê Khả Vy ra khỏi biệt thự.
Thế nhưng, Tạ Cẩm Tú vẫn hoàn toàn tin tưởng Trần Gia Bảo, nếu Trần Gia Bảo nói “không ai địch nổi giai đoạn thu quan” thì chắc chắn sẽ là như vậy!
Vậy nên cô mới nói lấy thi đấu ra để so thắng thua, ngay cả Tạ Quốc Hùng cũng thua dưới tay Trần Gia Bảo thì nói gì đến Lê Khả Vy, cô ấy tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.
Ánh mắt Lê Khả Vy sáng lên, có chút sốt ruột nói: “Cô Tạ cẩm Tú nói có lý, anh có dám đấu với tôi một ván không? Nếu anh thua thì anh phải thu hồi lại câu nói ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ và xin lỗi thầy tôi ngay lập tức!”
“Nếu muốn đấu thì tôi chiều.” Trần Gia Bảo xắn tay áo lên, anh lạnh lùng nói: “Có điều, nếu cô thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua đâu.” Lê Khả Vy tự tin cười nói.
Cô ấy đường đường là học trò của thần cờ, sao có thể bại trận trước Trần Gia Bảo chứ, chuyện này truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho mọi người mất.
Trần Gia Bảo hừ nhẹ một tiếng: “Bây giờ nói chắc như đinh đóng cột vậy, đến lúc thua rồi có khác gì tự vả không, như thế này đi, cho dù cô thua chắc cô vẫn sẽ không phục với câu nói ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ của tôi cho nên tôi có một yêu cầu này, nếu cô thua thì phải đồng ý một điều kiện bất kỳ của tôi, cô cảm thấy thế nào?”
Một điều kiện bất kỳ? Vậy chẳng phải Trần Gia Bảo yêu cầu cô ấy lên giường cô ấy cũng phải lên sao?
Lê Khả Vy có chút tức giận, khuôn mặt hơi đỏ lên, định mắng Trần Gia Bảo vài câu nhưng cô ấy lại nghĩ nếu như từ chối không phải chứng tỏ bản thân cô ấy đang sợ thua Trần Gia Bảo sao?
Sao có thể chứ?
Trong lòng Lê Khả Vy thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Trần Gia Bảo nhưng bên ngoài vẫn vẻ kiêu ngạo nói: “Được, tôi đây đồng ý với điều kiện của anh.”
“Được lắm!” Trần Gia Bảo đập tay một cái.
Nhiếp Quảng Bình nở một nụ cười, có vẻ vô cùng tin tưởng Lê khả Vy.
Tạ Quốc Hùng nhịn cười nói: “Gia Bảo, tôi làm anh rể của cậu nên nhắc nhở cậu một chút, tuy rằng Lê Khả Vy học sau tôi nhưng năng lực của cô ấy lợi hại hơn tôi rất nhiều, cho nên khả năng cậu thắng được cô ấy là khó lắm đấy.”
Tạ Cẩm Tú có chút bất ngờ, không ngờ Lê Khả Vy lại lợi hại như vậy.
Sắc mặt Trần Gia Bảo vẫn không đổi, nghiêm túc mà nói, trong mắt anh hừng hực ý chí chiến đấu, vô cùng tự tin nói: “Thì sao chứ? Tôi sẽ đánh thắng Lê Khả Vy trước rồi tới Nhiếp Quảng Bình, để các người thấy như thế nào gọi là ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan!”