Nhưng không ngờ sau khi đến Việt Nam, anh đã bị Trần Gia Bảo vả cho một cú ngay trước mặt mọi người, chảy cả máu đầu lại còn bị Tạ Cẩm Tú đuổi đi. Nỗi nhục này sao anh có thể chịu đựng nổi chứ?
“Tôi sẽ báo thù, nhất định phải báo thù, cho dù là Trần Gia Bảo hay là Tạ Cẩm Tú, thậm chí là Kiều Văn Nhã, người làm mất mặt anh trước bao nhiêu người, anh nhất định sẽ khiến bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi!” Thắng Mộng Việt nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh, sự khích động khiến máu lại chảy xuống, khuôn mặt tuấn tú trở nên gớm ghiếc!
Một lúc sau, anh dần bĩnh tĩnh trở lại, trầm giọng nói: “Đây là Việt Nam, Trần Gia Bảo cũng là võ sĩ Việt Nam, cho dù mình là quý tộc nước Anh thì cũng không có quyền ở đây, muốn báo thù cũng không phải là điều dễ dàng. Xem ra, vẫn phải dựa vào sự trợ giúp của phương Tây, thậm chí phải mời cả đoàn thánh vệ sĩ tới, họ mới là những quái vật thực thụ. Chỉ cần bọn họ đến đây, việc giết Trần Gia Bảo cũng dễ hơn.”
Sau khi quyết tâm, Thắng Mộng Việt nhếch mép cười, anh kêu lên một tiếng vì khóe miệng đau đớn, ôm trán vội lái xe đến bệnh viện, Nghe nói ở câu lạc bộ Golf Hải Thiên, sau khi Vương Trí Kiên cho người đưa John đến bệnh viện, anh vẫn còn sốc.
Anh biết Trần Gia Bảo rất lợi hại, nếu không cũng không thể làm siêu lòng Lâm Thanh Hà và Tạ Cẩm Tú cùng một lúc.
Nhưng anh không ngờ rằng Trần Gia Bảo lại mạnh đến vậy, có thể đánh bay John chỉ bằng một ngón tay, thậm chí làm Thắng Mộng Việt đổ máu. Giống như “Lục mạch thần kiếm” trong tiểu thuyết, quá kinh ngạc, nếu không phải tận mắt mình chứng kiến, đánh chết anh, anh cũng không tin rằng trên đời lại có một người lợi hại như vậy.
“Hóa ra anh Trần lại là võ sư huyền thoại của Việt Nam, quả là truyền nhân của thánh thần, và cũng chỉ có người lợi hại như anh Trần mới khiến cả tổng giám đốc Tạ và cô Lâm Thanh Hà can tâm tình nguyện cùng yêu anh.
Nói mới thấy, lúc đầu đắc tội với anh Trần, tôi chỉ mới quỳ xuống xin lỗi. Xem ra hình phạt của tôi còn nhẹ nhàng quá, nếu anh Trần giơ tay lên không trung, e rằng tôi chết mà cũng không biết sao lại chết rồi.”
Vương Trí Kiến cảm thấy may mắn, càng thêm nể Trần Gia Bảo.
“Gia Bảo, tinh thần của Văn Nhã không tốt cho lắm, em hơi lo lắng cho cô ấy, anh ở đây chờ em một lúc, em bảo Vương Trí Kiên ở đây đánh golf với anh, chờ Văn Nhã ổn hơn, mọi người lại chơi cùng anh, được chứ?” Tạ Cẩm Tú kéo tay Trần Gia Bảo nói.
Cô đã lâu không gặp Trần Gia Bảo, cô nóng lòng muốn ở thế giới riêng với anh, nhưng là một người bạn tốt, cô không thể bỏ mặc Văn Nhã được.
Nhưng cô quan tâm đến thái độ của Trần Gia Bảo hơn là Kiều Văn Nhã thế nên cô thương lượng với Trần Gia Bảo trước.
Trần Gia Bảo cười rồi nói: “Đi đi, nói thế nào thì chuyện của Thắng Mộng Việt cũng không liên quan gì đến cô ấy. Hơn nữa, cô ấy cũng vì tôi mà ra mặt, cũng là một cô gái tốt.”
“Đương nhiên, Văn Nhã là bạn thân của cô, nhân phẩm của cô ấy sao có thể xấu được sao?” Tạ Cẩm Tú mỉm cười, đột nhiên kiễng chân lên thơm vào mặt của Trần Gia Bảo, cười khúc khích rồi bỏ chạy.
Đầu tiên cô ra lệnh cho Vương Trí Kiên đi cùng Trần Gia Bảo, sau đó đưa Kiều Văn Nhã vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trần Gia Bảo đứng yên, khóe miệng nở nụ cười vì sự dễ thương của Tạ Cẩm Tú.
Vương Trí Kiên mang theo cây gậy đánh golf, mỉm cười nói: “Anh Trần, tổng giám đốc Tạ bảo tôi chơi cùng anh, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Ừm.” Trần Gia Bảo gật đầu đồng ý và đi về phía sân golf.
Vương Trí Kiên vừa đi vừa hỏi: “Đúng rồi anh Trần, anh biết đánh golf sao?”
Trần Gia Bảo nhún vai và nói: “Trước đây từng chơi một lần, cũng coi là biết.”
Chỉ mới chơi một lần?
Vương Trí Kiên vui mừng, là phó giám đốc của câu lạc bộ Golf Hải Thiên, anh biết rằng nếu Trần Gia Bảo chỉ mới chơi một lần thì chắc chắn kỹ năng của anh sẽ không tốt bằng mình.
“Mặc dù anh Trần là cao thủ võ thuật, nhưng chơi golf phải chú trọng kỹ thuật và lực đánh chứ không phải cứ đánh mạnh là được. Thế nên anh Trần không phải đối thủ của tôi rồi, hehe, cuối cùng thì tôi cũng thấy mình có điểm không thua kém anh rồi.” Vương Trí Kiên đắc ý, suy nghĩ xem khi đánh golf làm sao mới có thể không để lộ ra là mình nhường bóng, nhường Trần Gia Bảo thắng để Trần Gia Bảo cảm thấy thoải mái.