Trong lòng John tràn đầy hối hận.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo đi đến trước mặt của Thắng Mộng Việt đồng thời đưa ngón tay ra.
“Cậu… cậu làm gì vậy?” gương mặt của Thắng Mộng Việt biến sắc, giọng nói run run sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi là quý tộc của hoàng thất, cũng là người thừa kế thứ ba của gia tộc Evans, ngay cả quan chức cấp cao của tỉnh thành các cậu cũng phải nể tôi. Cậu mà dám ra tay với tôi, có tin tôi mang chuyện này nói với bên ngoại giao tầm cao không? Khi đó, quan chức Việt Nam sẽ đến xử lý cậu đó.”
Gương mặt của Vương Trí Kiên biến sắc, Thắng Mộng Việt nói không sai, cho dù nói như thế nào thì Thắng Mộng Việt là thành viên của hoàng thất, thân phận khá là nhạy cảm. Một khi Trần Gia Bảo ra tay thì hậu quả vô cùng khó lường.
Sắc mặt của Trần Gia Bảo không đổi, nhếch môi khinh thường: “Tôi là con rồng cháu tiên Việt Nam, truyền thống hàng nghìn năm của Việt Nam chẳng lẽ không hơn người thừa kế của gia tộc Evans? Cậu thấy tôi có ngạo mạn không? Huống hồ, cậu mới chỉ là người thừa kế thứ ba, lấy đâu sự tự tin mà dám diễu võ dương oai trước mặt tôi?”
Thắng Mộng Việt sững người, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Ánh mắt của Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc lạnh, ngón tay xẹt qua không trung, tiếng nổ “rầm rầm” xuất hiện, Thắng Mộng Việt thét lên, bay về phía sau hơn mười mét, nằm bẹp trên mặt đất, máu túa ròng rã.
Đây chính là sự thương xót mà Trần Gia Bảo dành cho Thắng Mộng Việt khi cậu chỉ dùng một phần kiếm khí biến thành khí lực, nếu không não của Thắng Mộng Việt đã nổ tung rồi.
Kiều Văn Nhã kêu lên, định chạy tới đỡ Thắng Mộng Việt dậy. Nhưng ngay khi cô vừa nhấc chân lên, Thắng Mộng Việt tức giận đẩy cô ra, bước chân của cô dừng lại.
Thắng Mộng Việt ôm đầu, định đứng lên thì Trần Gia Bảo đã tiếng tới trước mặt cậu, trịnh thượng nhìn cậu, ngạo nghễ nói: “Nhớ kỹ, đây là Việt Nam, không phải nước Anh, cũng không phải là nơi mà cậu có thể tùy ý làm càn. Hơn nữa, thân phận quý tộc hoàng thất của cậu cũng chẳng là gì đối với tôi cả.
Lần sau, cậu còn dám khiêu khích tôi nữa, tôi đảm bảo chiếc đầu của cậu không chỉ chảy máu không thôi mà còn thêm một cái lỗ đấy. Cho dù Nữ hoàng của nước Anh có đến thì cũng không thể nào cứu nổi cậu đâu.” Trần Gia Bảo nói với sát khí mạnh mẽ.
Mặc dù Thắng Mộng Việt là quý tộc hoàng thất, từ nhỏ đã gặp nhiều biết rộng, nhưng dưới sát khí mạnh mẽ của Trần Gia Bảo trong lòng không khỏi sợ hãi cực độ, sắc mặt nhợt nhạt cắt không ra giọt máu.
“Hừ!” Trần Gia Bảo phất tay áo, xoay người đi về phía Tạ Cẩm Tú, không thèm nhìn Thắng Mộng Việt.
Tạ Cẩm Tú chạy đến bên Trần Gia Bảo, nắm tay anh, quan tâm nói: “Gia Bảo, anh không bị thương chứ?”
Trần Gia Bảo lắc đầu cười, sát khí vừa rồi biến sạch: “Hai con kiến sao có thể làm anh bị thương chứ?”
Tạ Cẩm Tú nhoẻn miệng cười sau đó buông tay Trần Gia Bảo, tiến về phía Thắng Mộng Việt, đứng cách khoảng ba mét, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng trở nên u ám, nói: “Anh Thắng Mộng Việt, bởi vì anh là bạn trai của Văn Nhã thế nên câu lạc bộ Golf Hải Thiên mới nể mặt anh, nhưng không ngờ rằng anh lại muốn mưu sát bạn trai của tôi. Lần này, nể mặt Văn Nhã, tôi bỏ qua cho anh, nhưng anh sẽ không bao giờ được chào đón ở câu lạc bộ Golf Hải Thiên nữa!
Ngoài ra, tôi cũng là một trong những người hiểu lễ nghĩa ở đất nước Việt Nam rộng lớn này, John bị thương, mặc dù gây tội thì phải chịu tội nhưng tôi sẽ phái người đưa tới bệnh viện, lộ phí tôi cũng sẽ trả giúp. Bây giờ mời anh Thắng Mộng Việt rời khỏi câu lạc bộ Golf Hải Thiên, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Dù sao Thắng Mộng Việt cũng là quý tộc hoàng thất nước Anh, việc chi trả lộ phí đi đường tất nhiên anh thừa sức chi trả, Tạ Cẩm Tú nói như vậy là để Thắng Mộng Việt mất mặt trước mọi người.
Quả nhiên, Thắng Mộng Việt tức giận đứng lên, vừa định mắng Tạ Cẩm Tú thì nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Trần Gia Bảo, trái tim anh khẽ rung lên, sợ hãi tột độ, anh nuốt lời nói xuống.
Cuối cùng, Thắng Mộng Việt không dám phản kháng lời nào, quay người bước ra ngoài, vội vàng như chó chạy trong nhà, thậm chí còn không thèm nhìn Kiều Văn Nhã và John lấy một lần.
Sắc mặt Kiều Văn Nhã tái nhợt, vốn dĩ cô muốn rời đi cùng Thắng Mộng Việt, nhưng rồi cô lại do dự, đứng yên tại chỗ.
Tạ Cẩm Tú bước tới bên Kiều Văn Nhã, nắm lấy tay cô, ánh mắt cô tỏ ra thương xót, nói: “Văn Nhã, Thắng Mộng Việt tự làm tự chịu, chuyện của anh ta sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn tốt đẹp giữa hai chúng ta, chúng ta vẫn mãi là bạn thân, chỉ cần cậu đồng ý, cậu có thể ở lại câu lạc bộ Golf Hải Thiên.
Kiều Văn Nhã gượng cười.
Sau đó Tạ Cẩm Tú yêu cầu Vương Trí Kiên tìm một vài nhân viên bảo vệ đưa John đến bệnh viện.
Sau khi Thắng Mộng Việt bước ra khỏi câu lạc bộ Golf Hải Thiên, trán của anh không ngừng chảy máu, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi.
Nhưng anh không quan tâm đến việc xử lý vết thương, trong lòng tràn đầy tức giận!
Anh là một thành viên cao quý của hoàng gia Anh, cho dù đến đất nước nào cũng được kính cẩn đối đãi.