Tình huống phía bên các anh đã thu hút sự chú ý của đám người Tạ Cẩm Tú.
Tạ Cẩm Tú quay lại, thấy Trần Gia Bảo mà mình ngày nhớ đêm mong, mắt lóe lên sự vui sướng và kinh ngạc, nhưng cô bỗng nhìn thấy John đang đấm một quyền vào Trần Gia Bảo, cô lo lắng đến mức quên mất rằng Trần Gia Bảo là một cường giả cấp tông sư không gì không làm được, mặt mày của cô chợt tráng bệch, hét lớn: “Dừng tay!”
Hai người Thắng Mộng Việt và Kiều Văn Nhã ở bên cạnh lần đầu tiên thấy gương mặt hoảng hốt của Tạ Cẩm Tú, nhìn Trần Gia Bảo ở phía xa, trong mắt ánh lên sự tò mò.
Mắt thấy Trần Gia Bảo sắp bị John đánh trúng, ngón tay của Trần Gia Bảo cũng đã chỉ thẳng đứng.
Ngay sau đó, John nghe thấy tiếng hét của Tạ Cẩm Tú, lông mày nhíu chặt, anh ta biết rằng cậu Thắng Mộng Việt rất tôn trọng Tạ Cẩm Tú, nếu cô ta không nhìn thấy thì còn có thể đưa đẩy không biết Trần Gia Bảo là bạn trai của cô, nhưng hiện tại đã bị phát hiện rồi thì cho dù có đánh Trần Gia Bảo một đấm cũng sẽ khiến cậu Thắng Mộng Việt khó coi.
Nghĩ đến đây, John đang định đánh thì lập tức dừng lại, nắm đấm chuyển sang không khí bên cạnh Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo âm thầm thở dài, nếu John không sửa hướng đánh, thì hiện tại có lẽ đã bị hất bay ra ngoài.
Vương Trí Kiên lau trán đầy mồ hôi, bây giờ cả hai đều không bị thương, hơn nữa giám đốc Tạ cũng đến rồi, có thể nói là kết cục viên mãn.
John thu hồi lại nắm đấm, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống khinh thường nhìn Trần Gia Bảo, đè thấp giọng: “Anh nên cảm ơn cô Tạ Cẩm Tú, nếu không phải do cô ấy hét lên thì anh đã bị đấm ngã nằm xuống đất rồi.”
Trần Gia Bảo thờ ơ liếc mắt nhìn, thu hồi lại ngón tay, đi qua người John, Vương Trí Kiên cũng vội vàng theo sau.
John kinh ngạc, ánh mắt của Trần Gia Bảo khiến anh ta có cảm giác người nên cảm ơn cô Tạ là anh ta chứ không phải Trần Gia Bảo.
Anh ta bỗng quay người cười khẩy, nhìn theo bóng lưng của Trần Gia Bảo, ánh mắt hiện lên tia u ám.
Một bên khác, Tạ Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chợt hiện lên niềm vui sướng, ngay cả vợt đánh golf cũng ném đi, kích động chạy đến chỗ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo khóe miệng tràn ngập ý cười, trong mắt đong đầy dịu dàng, ở giữa đường đã giang rộng hai tay.
Ngay sau đó, Tạ Cẩm Tú như chim non nhào vào lòng anh, tâm trạng hứng phấn, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhắm mắt dịu dàng nói: “Gia Bảo, anh không phải đang ở Hà Nội sao, anh đến đây lúc nào vậy?”
Trần Gia Bảo ôm ấy Tạ Cẩm Tú, mang theo áy náy nói: “Anh quay về 2,3 ngày nay rồi, xin lỗi em , bấy giờ anh mới đến.”
Tạ Cẩm Tú lắc đầu, vẻ mặt vẫn dịu dàng, ấm áp: “Không sao cả, em biết trong tim anh có em, thế là đủ rồi”
Trần Gia Bảo trong lòng vô cùng cảm động, ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, sau đó không tự nhủ siết chặt hơn.
Thắng Mộng Việt và Kiều Văn Nhã ở một bên đến bây giờ mới biết, hóa ra Trần Gia Bảo là bạn trai của Tạ Cẩm Tú, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Thắng Mộng Việt, anh ta vốn là một người trăng hoa, tuy rằng Kiều Văn Nhã dịu dàng xinh đẹp khiến anh rất hài lòng, nhưng Kiều Văn Nhã quá bảo thủ, hai người đã xác định quan hệ gần nửa tháng rồi, nhưng đến nắm tay cũng không nắm được mấy lần, đừng nói đến việc hôn hít.
Bây giờ anh thấy Tạ Cẩm Tú so với Kiều Văn Nhã càng xinh đẹp hơn, không khỏi âm thầm rung động, chỉ có điều Tạ Cẩm Tú luôn đối xử thờ ơ với anh ta, không cho anh ta một cơ hội nào.
Do đó, hiện tại khi anh thấy Tạ Cẩm Tú sà vào lòng Trần Gia Bảo, đáy mắt anh tràn ngập giận dữ, thậm chí còn âm thầm nghĩ nếu như vừa nãy John đánh Trần Gia Bảo ngã sấp hoặc đánh cho tàn phế, giúp anh loại bỏ tình địch, thì đó chính là một câu chuyện tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, Thắng Mộng Việt không khỏi chán nản, oán hận John sao lại dừng tay.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Tạ Cẩm Tú mới phản ứng lại, ngẩng đầu chôn trong lồng ngực của Trần Gia Bảo lên, xấu hổ đỏ mặt giới thiệu: “Gia Bảo, em giới thiệu với anh, đây là Kiều Văn Nhã, bạn thân của em hồi em học nước ngoài, còn cậu Thắng Mộng Việt là bạn trai của Kiều Văn Nhã, em cũng mới biết đến anh ta mới đây.”