Trong đầu Hứa Vân Phong “bùm” một tiếng, trong lòng chỉ còn lại sự khủng hoảng và sợ hãi.
Đồ Chí Phàm trong lòng kinh ngạc, trước đây hắn chỉ biết cậu Trần rất có uy nghiêm, nhưng hắn không biết cụ thể là như nào, bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, làm hắn không tự chủ cũng quỳ xuống, trong lòng nghĩ: khó trách đến bố mình còn sợ cậu Trần ba phần, đây mới là một lời nói ra, vạn người hưởng ứng, đây mới là ông vua thực sự!
Tô Ánh Mai mỉm cười, trong lòng cô tràn đầy tự hào.
Sau đó, Trần Gia Bảo ôm tay, bước tới trước mặt Hứa Vân Phong, nói: “Cậu có phục không?”
Hứa Vân Phong phút chốc sắc mặt tráng bệch không còn giọt máu, lập tức quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin Trần Gia Bảo: “Cậu…cậu Trần, trước đâu tôi không biết Tô Ánh Mai…à, không, giám đốc Tô là người phụ nữ của ngài, cũng không biết thân phận thật của ngài, ngài là đại nhân đại lượng tha cho tôi một lần đi, chắc chắn nhà họ Hứa…”
Đột nhiên, chưa kịp nói xong, Trần Gia Bảo đã ngắt lời hắn: “Tôi đã nói tôi chỉ cho người khác một cơ hội, là do cậu không biết trân trọng cơ hội đó, Tưởng Đức Lâm, lôi cậu ta xuống, đánh gãy hai chân, sau đó đuổi ra khỏi thành phố Hòa Binh, phần đời còn lại không được bước vào Hòa Bình nửa bước, nếu không, giết chết không ta.”
Đánh gãy chân, đuổi ra khỏi thành phố!
Sắc mặt Hứa Vân Phong phút chốc tái nhợt.
“Vâng, cậu Trần.” Tưởng Đức Lâm hét lớn, vẫy tay, hai người mặc đồ đen chuẩn bị lôi Hứa Vân Phong đang cầu xin lôi ra ngoài.
Bỗng, từ bên ngoài vang lên một giọng nói trưởng thành quyến rũ: “Không hổ là cậu Trần, làm việc quyết đoán, Hồng Liên rất khâm phục.”
Ngay sau đó, Hồng Liên cả người mặc đồ màu đỏ, trưởng thành quyến rũ vỗ tay bước vào.
Thì ra là Hồng Liên ở tỉnh đã đừng thể hiện quy phục Trần Gia Bảo.
Tưởng Đức Lâm, Đồ Chí Phàm vừa nhìn thấy Hồng Liên liền thở dốc, thân dưới không tự chủ phản ứng lại, họ vội vàng dời mắt đi không dám nhìn lại, không có cách nào, cơ thể Hồng Liên quá nóng bỏng, quá kích thích người khác, đúng là một con yêu tinh.
Tô Ánh Mai nhìn Hồng Liên, âm thầm so sánh vẻ ngoài của mình và Hồng Liên.
“Là cô?” Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, sau đó vươn vai nói: “Tôi suýt quên mất, cô cũng đến Thanh Lạc, cô đến xin cho Hứa Vân Phong?”
“Không, tôi không tới xin cho ai, bởi vì…” Hồng Liên lúc này đã đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, nói: “Hứa Vân Phong tìm tập đoàn Nhiên Ái gây phiền phức là do tôi gợi ý cho cậu ta.”
Đột nhiên, gương mặt Trần Gia Bảo lạnh đi, trong phút chốc vươn tay bóp lấy cái cổ trắng nõn của Hồng Liên, nói: “Cho tôi một lý do hợp lý, nếu không, kết cục của cô không khác gì Hứa Vân Phong đâu.”
Hồng Liên vốn là một người có năng lực mạnh mẽ trong môn võ cổ truyền, nếu không, sao cô có thể trở thành chị lớn trong thế giới ngầm của thành phố Thanh Lạc.
Tuy nhiên một kẻ mạnh võ cổ truyền như Hồng Liên khi đứng trước mặt Trần Gia Bảo lại dễ dàng bị khống chế, chưa kịp phản ứng lại thì sinh tử của cô ta đã bị Trần Gia Bảo nắm trong tay.
Lòng cô tràn đầy kinh hãi, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí còn ửng hồng vì khó thở.
Tất nhiên, điều đó cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc mỹ miều của cô.
Đồ Chí Phàm vẫn đang quỳ dưới đất, âm thầm giơ ngón tay cái lên. Không hổ là ngài Trần, người có khả năng làm chủ toàn bộ thành phố ngầm của tỉnh Hòa Bình. Nếu đổi lại là anh ta thì sớm đã bị một người phụ nữ quyến rũ như Hồng Liên mê hoặc, có khi còn không nỡ to tiếng mắng chửi, mà ngài Trần thì ngược lại, đến loại việc vùi hoa dập liễu cũng có thể làm, không một chút thương hương tiếc ngọc, quả nhiên là một người tàn nhẫn!
Hồng Liên cảm thấy sắp không thở được nữa rồi, trong lòng bị bao phủ bởi một bóng ma tử vong, nhưng trên miệng cô vẫn mỉm cười, khó khăn nói: “Ngài…ngài Trần, tôi…thực ra có lời muốn nói.”
Trần Gia Bảo vẻ mặt không đổi, buông lỏng đôi tay bóp chặt cái cổ trắng nõn của cô đáp: “Nhớ kỹ những lời tôi vừa nói.”
Hồng Liên lấy được tự do, hít lấy một hơi thật lớn, sau đó mới ổn định lại hô hấp.