Người mà Hứa Vân Phong muốn đối phó là… là cậu Trần?
Khuôn mặt Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm tái nhợt, đầu gối mềm nhũn, môi run run.
Nhưng ngay sau đó, trong phòng riêng, hơn chục người mặc áo đen lũ lượt xông vào phòng, ngoài hành lang còn hơn trăm người đúng án binh bất động, tay ai cũng cầm một ông sắt hoặc một con dao sáng loáng, khiến người ta sợ hãi.
Nếu là người khác có lẽ đã sợ tới mức phát run, đến thở mạnh cũng không dám.
Thế nhưng trong mắt Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai không có chút sợ hãi nào mà dường như còn có chút nghịch ngợm.
Hứa Vân Phong nhíu mày, không nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm, cười lạnh nói: “Chết đến nơi rồi mà còn cười được, hừ, đúng là không biết sống chết, thấy vị này không, đây là con trai của cảnh sát trưởng mới nhận chức, Đồ Chí Phàm.
Còn vị này, tôi nghĩ tổng giám đốc Mai đã gặp rồi “con hổ lợi hại nhất của nhà họ Minh” Tưởng Đức Lâm, anh Lâm một trăm người ở ngoài kia đều là thuộc hạ của anh ấy. Có hai người này ở đây, các người đừng hòng thắng được, càng không nói tôi còn mang thủ hạ ở Thanh Hóa tới, cũng tới mấy chục người.”
Nếu Hứa Vân Phong không giới thiệu thì còn đỡ, Hứa Vân Phong vừa giới thiệu, sắc mặt Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm liền thay đổi.
Đặc biệt là Tưởng Đức Lâm, ông ta biết rất rõ sự đáng sợ của cậu Trần, người có thể quyết định sống chết của người khác chỉ bằng một ý nghĩ, thậm chí tới nhà họ Tạ ở Hòa Bình cũng phải nhìn sắc mặt của cậu Trần để làm việc,hơn nữa mấy ngày trước, cậu Trần vừa thu phục cả thế giới ngầm của thành phố Hòa Bình vào tay, cực kỳ chói mặt, độc nhất vô nhị, trở thành nhân vật huyền thoại nhất trong 30 năm, không, 50 năm trở lại đây.”
Tưởng Đức Lâm biết rất rõ vị trí của mình, ông ta chỉ là một con chó của cậu Trần, bây giờ con chó như ông lại dám tập hợp nhiều người như này, tới tìm cậu Trần gây phiền phức.
“Nhỡ may cậu Trần tức giận, chỉ cần động đầu ngón tay một chút, mạng nhỏ của mình sẽ mất luôn…”
Tưởng Đức Lâm nghĩ tới cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Đồ Chí Phàm cũng nghĩ như vậy, hôm qua hắn vừa đắc tội với Trần Gia Bảo, đến bố hắn cũng khiếp sợ vạn phần, không dễ gì mới được cậu Trần tha thứ, không ngờ tới, hôm nay lại đắc tội cậu Trần, trước không nói tới cái khác, chỉ sợ đến cảnh sát trưởng, bố hắn sẽ đánh gãy chân hắn trước… Có thể nói trong lòng Tưởng Đức Lâm cà Đồ Chí Phàm đã đem 18 đời tổ tiên nhà Hứa Vân Phong mắng một lượt rồi.
Đến con dao lạnh lẽo bên người còn không nhợt nhạt bằng sắc mặt bọn hắn lúc này.
“Thì ra là anh Lâm và cậu Phàm đấy à?” Trần Gia Bảo đột nhiên cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tô Ánh Mai lại cười phì một tiếng.
Cô không nhận ra Đồ Chí Phàm nhưng nhận ra Tưởng Đức Lâm, biết ông ta là thủ hạ của Trần Gia Bảo, bây giờ Hứa Vân Phong lại gọi ông ta đến tìm Trần Gia Bảo để báo thù, đúng là…đúng là ngu ngốc tới buồn cười.
“Không dám, không dám, cậu Trần quá khen rồi…” Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm thấy Trần Gia Bảo không nói thẳng thân phận của họ, sợ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của anh, bọn họ cung giả vờ không quen biết.
Hứa Vân Phong thấy Trần Gia Bảo chủ động chào hỏi Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm tưởng anh bị dọa sợ rồi, chủ động thể hiện ý tốt liền đắc ý nói: “Biết cậu Phàm và anh Lâm lợi hại thế nào rồi chứ?
Nhưng bây giờ mới biết hóa ra cậu họ Trần, ha ha, nhóc Trần, thấy cậu quen biết cậu Phàm và anh Lâm, tôi cho cậu quỳ xuống xin lỗi, rồi để Tô Ánh Mai ở lại tiếp rượu, sau đó đưa tôi lợi nhuận của tập đoàn Nhiên Ái ở Thanh Lạc một phần cũng không được thiếu nôn ra đây, tôi có thể cân nhắc tha cho cậu.”
Gọi cậu Trần là “nhóc Trần”? Bảo cậu Trần quỳ xuống xin lỗi? Còn dám bảo người phụ nữ của cậu Trần quỳ xuống tiếp rượu?
Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm lạnh buốt người, phút chốc hít vào một hơi lạnh, cả thế giới ngầm, sợ rằng tới nhà họ Phương đang ẩn cư cũng không có tư cách gọi cậu Trần là “nhóc Trần”, đừng nói tới bảo cậu Trần quỳ xuống xin lỗi, Hứa Vân Phong đúng là muốn chết!