Hứa Vân Phong ánh mắt lóe lên, do dự.
“Tôi cũng không muốn lặp lại lần thứ hai, hơn nữa nếu rắc rối cứ kéo dài như thế này, cho dù tôi có thể cứ bắt lấy cậu như thế này, nhưng chỉ sợ chất lượng quần áo của cậu không tốt.” Trần Gia Bảo ánh mắt sắc bén, tay nắm cổ áo Hứa Vân Phong hơi cứng lại.
Đột nhiên, vừa nghe thấy “xoạc”, quần áo của Hứa Vân Phong lập tức rách một đường.
Đột nhiên, Hứa Vân Phong rơi từ trong không trung xuống, khiến cậu tái mặt vì sợ hãi, cậu nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Trần Gia Bảo và nói với vẻ mặt khóc lóc: “hãm hại, đó là do bọn tôi hãm hại, chất lượng mỹ phẩm của tập đoàn Nhiên Ái, một chút vấn đề đều không có.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ánh Mai thay đổi, tuy rằng từ lâu cô đã đoán được đó là kế hoạch hãm hại của đối phương, nhưng bây giờ nghe thấy lời thừa nhận từ chính miệng Hứa Vân Phong, trong lòng vẫn vô cùng tức giận, cô muốn tát Hứa Vân Phong một cái thật mạnh.
“Khoảng hơn chục bệnh nhân bị dị ứng da thì sao?” Trần Gia Bảo tiếp tục hỏi.
Một khi Hứa Vân Phong vừa mở miệng nói, sẽ không giấu giếm điều gì nữa, vội vàng nói: “những..
những người đó là tôi tìm ở phim trường về, một ngày ba trăm năm bảy ngàn.”
“Vô sỉ, thật vô sỉ!” Tô Ánh Mai cả người giận run lên, bởi vì trước đó cô lo lắng cho khách hàng gặp chuyện nên đã bồi thường một số tiền lớn, làm gì nghĩ tới bọn họ chỉ là đang diễn, nhằm hãm hại cô.
Hứa Vân phong mặt ngoài cười vẻ muốn làm lành, nhưng trong lòng lại vô cùng xem thường, cái gọi là thương trường như chiến trường, lòng tốt với đối phương lại tàn nhẫn với chính mình, nhất định phải dùng mọi cách đánh bại đối thủ.
Trần Gia Bảo nhìn Tô Ánh Mai , Tô Ánh Mai hiểu ra, lấy điện thoại di động ra, hiểu ý anh nói: ” Vừa rồi tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện, Hứa Vân Phong bí mật hãm hại tập đoàn Nhiên Ái , chúng ta hãy chờ ra tòa đi.”
Sắc mặt của Hứa Vân Phong liền thay đổi, nếu như vậy, bọn họ muốn phá hoại sự phát triển của tập đoàn Nhiên Ái không những thất bại, hơn nữa nói không chừng còn phải bồi thường một số tiền lớn, nhưng bây giờ cậu ta là thịt cá, còn Trần Gia Bảo là con dao, chỉ có thể ngồi một bên ngoan ngoãn nghe.
Trần Gia Bảo cười, thầm khen Tô Ánh Mai là người thông minh, sau đó nói với Hứa Vân Phong: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, tha cho cậu, cậu sau này, cũng như đối phương bên cậuở thành phố Thanh Lạc dám bí mật hãm hại tập đoàn Nhiên Ái, Cho dù cậu trốn ở tận cùng thế giới, tôi cũng sẽ đạp nát từng cái một. “
“Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, sau này tôi không dám làm khó giám đốc Tô nữa, anh đại nhân đại lượng, kéo tôi lên trước được không? Cứ như vậy thật sự sẽ mất mạng đấy.” Hứa Vân Phong thật sự muốn khóc, nếu biết bạn trai của Tô Ánh Mai bạo lực như vậy, có đánh chết cậu cũng không dám động đến Tô Ánh Mai .
Giây tiếp theo, Trần Gia Bảo đưa Trần Gia Bảo vào phòng làm việc.
Ngay khi chân vừa tiếp đất, Hứa Vân Phong loạng choạng, trực tiếp ngã xuống mông đập xuống đất.
Thì ra Hứa Vân Phong giữa không trung đã lâu vô cùng sợ hãi, đầu gối mềm nhũn ra không đứng vững được.
Trần Gia Bảo lắc đầu, nhát gan như vậy mà còn dám hãm hại người phụ nữ của anh thì thật sự… Thật sự là gan to bằng trời.
Tiếp theo, một tay nắm cổ áo Hứa Vân Phong, giống như nắm một con chó, ném Hứa Vân Phong ra hành lang, làm cho mấy nhân viên trong hành lang bị dọa một trận.
Một lúc sau, Hứa Vân Phong mới hoàn hồn trở lại, một giây cũng không dám chần chừ, chạy ra bên ngoài tập đoàn Nhiên Ái, sau đó không khỏi thở hổn hển, nhớ lại tình huống vừa rồi, trong mắt lóe lên một tia hận thù.
“Từ bé đến lớn, từ đó đến giờ không có ai dám đối xử như vậy với tôi, mẹ nó, nếu như ở thành phố Thanh Lạc, ông đây sẽ đáp trả lại tất những thứ khốn nạn của anh, thù này không báo, tôi thề Hứa Vân Phong tôi không phải là đàn ông, đúng rồi, nghe nói cha của Đồ Chí Phàm đã được điều xuống xuống Cơ quan chức năng thành phố Hòa Bình, thằng nhóc đó cũng xuống theo, có cha là giám đốc hỗ trợ, Đồ Chí Phàm ở thành phố Hòa Bình cũng được coi là một đại ca có tiếng, để anh ta đối phó với một người cũng không thành vấn đề…”
Nghĩ tới đây, Hứa Vân Phong lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Đồ Chí Phàm.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tập đoàn Nhiên Ái, Trần Gia Bảo đóng cửa lại, vừa xoay người lại, đột nhiên, có một mùi hương thổi đến phía anh, Trần Gia Bảo hơi bất ngờ, Tô Ánh Mai đã đổ về phía trước ngã vào lòng anh, chủ động hôn lên môi anh.
Mặc dù trong hai tháng qua, cô thường giận dỗi vì Trần Gia Bảo không quan tâm đến cô, nhưng khi nhìn thấy Trần Gia Bảo lúc đó, tất cả những giận dỗi trong lòng đều biến mất, lại thêm việc Trần Gia Bảo xuất hiện đúng lúc cô không biết phải xoay sở như thế nào, giúp cô giải quyết sạch sẽ những vấn đề, càng làm trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm kích.