Tô Ánh Mai đứng phía sau Trần Gia Bảo, cô bị sự bá đạo của anh lây nhiễm, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.
Hứa Vân Phong ngây người, sau đó anh ta cười khinh miệt, lắc đầu nói: “Đúng là kiêu ngạo đến nực cười, vậy mà còn dám nói một tay che trời, chỉ sợ ngảy cả nhà họ Tạ cũng không có khí thế này, anh cho rằng anh là ai, là bá vương nắm giữ trời đất sao? Đúng là cười chết tôi rồi.”
“Đúng là hàm hồ!” Vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn khinh thường như cũ, đột nhiên, anh đưa tay ra nắm lấy phần cổ áo của Hứa Vân Phong.
Hứa vân Phong còn chưa kịp phản ứng lại với mọi chuyện thì đã bị Trần Gia Bảo nắm lấy cổ áo, phẫn nộ nói: “Anh làm gì đấy?”
“Nếu anh đã không muốn cút ra ngoài thì tôi đành đích thân ném anh ra ngoài vậy!” Trần Gia Bảo nói.
“Anh dám!” Hứa Vân Phong giận dữ, anh ta đường đường là người thừa kế của nhà họ Hứa ở thành phố Thanh Lạc, là người có địa vị vô cùng cao, từ nhỏ tới lớn nào có ai dám ra tay với anh ta bao giờ?
“Cũng chỉ là con tôm con tép, sao tôi không dám chứ?” Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, anh ta kéo cổ áo Hứa Vân Phong, lôi anh ta đi, một người cao gần mét chín như Hứa Vân Phong lại bị Trần Gia Bảo kéo ra ngoài như đứa trẻ, không cho anh ta chút cơ hội phản kháng nào.
Rất nhanh sau đó, Trần Gia Bảo đã kéo Hứa Vân Phong ra tới trước cửa sổ ở văn phòng cực lớn này.
“Anh… Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm loạn.” Trong lòng Hứa Vân Phong có một dự cảm chẳng lành.
Trần Gia Bảo không nói gì, một tay anh đẩy cửa sổ ra, đột nhiên gió ở bên ngoài ùa vào trong.
Một lúc sau, khi Tô Ánh Mai còn kinh ngạc, trong ánh mắt sợ hãi của Hứa Vân Phong, một tay Trần Gia Bảo túm cổ áo Hứa Vân Phong, nhấc anh ta ra ngoài cửa sổ.
Bên dưới là khoảng không cao gần năm mươi mét, người đi trên đường nhỏ bé như con kiến, nhìn xuống một cái cũng đủ khiến người ta sợ vãi linh hồn, đầu óc quay cuồng.
Hứa Vân Phong bị dọa đến tím tái mặt mày, anh ta vội vàng nắm lấy cánh tay Trần Gia Bảo, kêu lên oa oa: “Mau, mau bỏ tôi ra…”
“Anh kêu tôi bỏ anh ra? Vậy tôi thành toàn cho anh ha.” Trần Gia Bảo buông lỏng tay một cái, Hứa Vân Phong tụt xuống dưới.
Sắc mặt Hứa Vân Phong trắng bệch như tờ giấy, anh ta còn cho rằng mình chết chắc rồi.
Đột nhiên, trong một giây, Trần Gia Bảo lại túm lấy cổ áo anh ta, ngăn không cho anh ta rơi xuống, nhấc anh ta lên cao hơn chút: “Anh xác định thật sự muốn tôi buông anh ra?”
“Không, đừng mà, tuyệt đối đừng buông tay…” Hứa Vân Phong sắp bị dọa đến phát khóc rồi, từ nhỏ tới lớn, anh ta nào đã được “chơi” trò mạo hiểm như này bao giờ đâu?
Tô Ánh Mai thở phào một hơi, đừng nói là Hứa Vân Phong, ngay cả cô cũng cho rằng Trần Gia Bảo thật sự định vứt Hứa Vân Phong xuống dưới.
“Thật ra tôi rất muốn ném anh xuống dưới, chỉ là tôi không muốn để máu của anh làm bẩn trung tâm thương mại Nhiên Ái mà thôi.” Trần Gia Bảo nhấc Hứa Vân Phong trong không trung như cũ, nói: “Bây giờ, tôi hỏi, anh trả lời, nếu như có một chút che giấu, tôi thật sự sẽ buông tay đấy.”
“Anh mau hỏi đi, hỏi xong thì lập tức bỏ tôi ra, không đúng, đừng bỏ tôi ra…”
Hứa Vân Phong khóc lóc van xin, mặc dù lí trí nói cho anh ta biết, Trần Gia Bảo chỉ đang dọa anh ta mà thôi, nhưng cơ thể lơ lửng giữa không trung không cẩn thận là tan thành trăm mảnh luôn đó, anh ta thật sự không dám cá cược.
“Rất tốt, xem ra anh đã giác ngộ rồi.” Trần Gia Bảo vô cùng hài lòng.
Tô Ánh Mai thông minh hiểu chuyện, vội vàng mở điện thoại, bật máy ghi âm lên.
“Tôi lúc nãy ở ngoài cửa, nghe thấy cậu nói mỹ phẩm của tập đoàn Nhiên Ái đã gây dị ứng da nghiêm trọng cho hơn chục khách hàng. Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra? Đừng nói với tôi mỹ phẩm có vấn đề, bởi vì tôi hiểu Tô Ánh Mai, nếu như thật sự chất lượng có vấn đề, cô ấy chắc chắn sẽ không đem ra bán đại trà. ” Trần Gia Bảo hỏi.
Tô Ánh Mai cảm thấy ngọt ngào trước sự tin tưởng của Trần Gia Bảo dành cho cô.