Anh ấy tiễn Hàn Đông Vy đến trung tâm thương mại Hòa Bình xong, anh thuận tiện đi qua xem Chu Linh Hoa đang nỗ lực làm việc. Thế nhưng anh không làm phiền Chu Linh Hoa, sau khi rời đi, anh đi thẳng tới trung tâm thương mại, thì lại trùng hợp nhìn thấy Hứa Vân Phong đang uy hiếp Tô Ánh Mai, lửa giận trong lòng đột nhiên trào lên.
“Anh chính là bạn trai của Tô Ánh Mai?” Hứa Vân Phong biến sắc, tiếp đó, anh ta nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, chỉ thấy Trần Gia Bảo mặc một bộ quần áo thoải mái bình thường, quần áo trên người còn chưa đến ba triệu, rõ ràng là một tên ăn mày.
Trong mắt anh ta lướt qua tia khinh thường, anh ta nói: “Tổng giám đốc Tô là mỹ nhân trong mỹ nhân, tôi còn cho rằng bạn trai của tổng giám đốc Tô chắc chắn cũng là long phượng trong loài người, nào ngờ lại là một tên ăn mày bủn xỉn. Ha ha, đúng là khiến người ta thất vọng quá mà.”
Mặt Tô Ánh Mai biến đổi, cô tức giận chuẩn bị phản bác.
Trần Gia Bảo đã nhanh chóng đi vào, coi Hứa Vân Phong như không khí, thẳng thừng đi qua anh ta, tới bên cạnh Tô Ánh Mai, nở nụ cười với cô, trong sự dịu dàng còn mang theo chút hổ thẹn, nói: “Anh xin lỗi, anh tới muộn rồi, khiến em phải chịu oan ức.”
Tô Ánh Mai cắn nhẹ môi, không nhịn nổi nữa, nước mắt rơi xuống như hoa rơi, cô mỉm cười, lắc đầu nói: “Không muộn, Gia Bảo, anh tới vừa đúng lúc, nếu như muộn thêm chút nữa sẽ khiến em nhìn người khác với dáng vẻ tức giận, khi đó chắc chắn rất khó coi.”
Sắc mặt Hứa vân Phong biến đổi, anh ta vốn dĩ đã bị Trần Gia Bảo coi như không khí là đủ giận lắm rồi, bây giờ lại còn bị Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai coi như vô hình mà show ân ái, hoàn toàn không đặt anh ta vào trong mắt, điều này khiến anh ta vô cùng phẫn nộ và giận dữ, anh ta cao giọng nói lại lần nữa: “Anh chính là bạn trai của Tô Ánh Mai?”
Bầu không khí tươi đẹp và ngọt ngạo đột nhiên bị phá hỏng, Trần Gia Bảo quay người lại, nhìn về phía Hứa Vân Phong: “Tôi cho anh hai lựa chọn, một là anh tự cút đi, hai là để tôi ném anh ra ngoài.”
Hứa Vân Phong giống như nghe thấy câu chuyện cười hài nhất thế gian, anh ta bật cười ha ha, cười xong, anh ta khinh thường nói: “Anh là cái thá gì chứ mà kêu tôi cút ra ngoài, anh có biết tôi là ai không?
Tôi tên Hứa Vân Phong, là người của nhà họ Hứa ở thành phố Thanh Lạc, mà địa vị của nhà họ Hứa chúng tôi ở thành phố Thanh Lạc cũng ngang hàng với địa vị của nhà họ Tạ ở thành phố Hòa Bình, tuyệt đối là gia đình vô cùng hùng mạnh.
Cho dù đây là thành phố Hòa Bình nhưng một khi anh đã đắc tội với tôi thì nhà họ Hứa chúng tôi có không dưới trăm cách có thể giết chết anh như giết mấy con kiến con dế, tôi tin tổng giám đốc Tô rất hiểu rõ về chuyện này!”
Tô Ánh Mai thầm thở dài một hơi, Hứa Vân Phong không hề khoa trương phóng đại chút nào, địa vị của nhà họ Hứa ở thành phố Thanh Lạc là vô cùng lớn mạnh, nếu không thì tập đoàn Nhiên Ái của cô cũng sẽ không gặp khó khăn khi đối mặt với đòn tấn công của giới tư bản nhà họ Hứa.
“Nhà họ Hứa ở thành phố Thanh Lạc? Ngang hàng với nhà họ Tạ ở thành phố Hòa Bình?” Trần Gia Bảo quay người lại, đối diện với Hứa Vân Phong, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, nói: “Như vậy là không thể dây vào sao?”
Đối với Trần Gia Bảo mà nói, nhà họ Tạ ở thành phố Hòa Bình còn chẳng hơn nổi nhà họ Triệu, mà nhà họ Triệu bị diệt vong là do anh mà ra, vậy thì càng đừng nói tới nhà họ Tạ nữa.
Nếu như không phải bởi vì Tạ Cẩm Tú thì Trần Gia Bảo thật sự không định đặt nhà họ Tạ vào tỏng mắt, mà nhà họ Hứa lại ngang hàng với nhà họ Tạ, trong mắt Trần Gia Bảo thì là cái thá gì chứ?
Hứa Vân Phong đen mặt lại, anh ta nói: “Anh dám xem thường nhà họ Hứa ở thành phố Thanh Lạc chúng tôi sao? Anh có tin chỉ cần tôi ra khỏi căn phòng này, tất cả những tin xấu về tập đoàn Nhiên Ái sẽ bại lộ hết hay không?”
“Chưa cần bàn đến những tin tức kia rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm là sự thật, có bao nhiêu người sẽ bị liên lụy tới, nếu nó bị bại lộ thì làm sao nào?” Trần Gia Bảo hoàn toàn không coi Hứa Vân Phong ra gì.
Hứa Vân Phong ngây người, cảm thấy hơi nổi khùng, anh ta lớn tiếng nói: “Rốt cuộc anh có hiểu không hả, một khi những tin tức này bị bại lộ, toàn bộ tập đoàn Nhiên Ái sẽ bị phá hủy trong một đêm, gần trăm nhân viên sẽ thất nghiệp, ngay cả Tô Ánh Mai cũng đôi mặt với sự xuống dốc đấy?”
“Anh cho rằng tin tức bị bại lộ, tập đoàn Nhiên Ái sẽ phá sản sao? Ai đã cho anh sự tự tin này vậy?” Trần Gia Bảo khoanh hai tay lại, vẻ mặt khinh thường: “Cho dù trung tâm thương mại Nhiên Ái có sụp đổ thì cũng có tôi chống đỡ!”
Lời này vừa được nói ra, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.