Cánh tay cô ấy chống lên trên bàn làm việc, tay trỏ xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng vô cùng buồn bực.
Khoảng thời gian này, mặc dù dưới sự giúp đỡ của Trần Gia Bảo, việc kinh doanh của tập đoàn Nhiên Ái đã ổn định, trở thành người phụ nữ mạnh mẽ có địa vị nhất trong giới kinh doanh của thành phố Hòa Bình.
Thế nhưng trong lòng cô ấy không hề nhẹ nhõm hơn chút nào.
Đầu tiên, Trần Gia Bảo tới thành phố này được hai tháng, ngoại trừ mấy lần gọi điện thoại trên đường tới đây ra thì từ trước tới giờ họ chưa từng liên lạc lại. Nếu như không phải cô ấy hỏi Hàn Đông Vy và Tạ Tinh Hiên, biết được Trần Gia Bảo cũng rất ít liên lạc với hai cô ấy, lại cộng thêm sự tự tin về ngoại hình của Tô Ánh Mai, nếu không thì cô ấy nhất định sẽ hoài nghi Trần Gia Bảo có phải đã quên cô rồi hay không.
Điều này khiến Tô Ánh Mai cảm thấy vô cùng oán giận trong lúc đang đau khổ tương tư này. Nếu như không phải bởi vì tập đoàn Nhiên Ái đang trong thời kỳ phát triển khiến cô không thể phân tâm được thì Tô Ánh Mai sớm đã rời khỏi nơi này, đến gặp Trần Gia Bảo rồi.
Chuyện thứ hai chính là sự phát triển của tập đoàn Nhiên Ái trước mắt đang gặp khó khăn.
Khoảng thời gian trước, tập đoàn Nhiên Ái thuận lợi có được mỹ phẩm “chuỗi Bách Thảo” từ Yên Kinh Cổ Gia, bắt đầu bước vào kế hoạch phát triển. Với sự phát triển lớn mạnh của thành phố Hòa Bình, mĩ phẩm này đã được phân phối trực tuyến và ngoại tuyến tới các tỉnh thành phố xung quanh.
Vừa mới bắt đầu còn thuận lợi, nhưng về sau, khi phân phối tới các thành phố Thanh Lạc đã bị các thế lực bảo kê ở đó tấn công đánh úp, không những bị thiệt một khoản tiền lớn mà còn bị đối phương tính kế, khiến tập đoàn Nhiên Ái vừa lên sàn không kịp xoay sở, danh tiếng của tập đoàn Nhiên Ái rất có khả năng sẽ bị phá hủy trong chốc lát, điều này khiến nhân viên trong tập đoàn vô cùng lo lắng.
Hôm nay, đại diện của mấy nhà tư bản ở thành phố Thanh Lạc, Hứa Vân Phong, trước thời khắc then chốt anh ta tới tìm cô bàn chuyện thì đột nhiên phó tổng giám đốc Diệp Y Lâm, người có năng lực rất tốt, đột nhiên có việc gấp trong nhà, tạm thời bị người nhà gọi đi mất, đến bây giờ vẫn chưa quay trở lại, cũng không có cách nào tính kế sách cho Tô Ánh Mai được nữa.
Có thể nói, bây giờ, tập đoàn Nhiên Ái có vẻ mang theo hào quang lấp lánh ở bề ngoài nhưng trên thực tế đã rơi vào nguy hiểm trùng trùng rồi.
“Haiz, nếu như có Phi Vũ ở đây thì tốt rồi, với năng lực của Phi Vũ, cho dù là khó khăn gì thì anh ấy nhất định có thể dễ dàng giải quyết…”
Tô Ánh Mai vẫn còn nhớ như in,trong tòa cao ốc Vĩnh Hằng, khi cô sắp tuyệt vọng đến chết thì Trần Gia Bảo tự dưng xuất hiện, chặn đứng đường chết, cứu cô ra khỏi hiểm nguy.
Khi ấy, Trần Gia Bảo uy phong lẫm liệt, bất bại không có kẻ địch đã in đậm trong tâm trí cô.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký Lỗ Nguyệt Liên đi vào nói: “Tổng giám đốc, Hứa Vân Phong tới rồi ạ.”
Tô Ánh Mai bừng tỉnh trong sự hồi tưởng, trong nháy mắt, cô liền khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng quý phái ban đầu, giọng nói lanh lảnh vang lên: “Mời anh ta vào đi.”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”
Một lúc sau, một người đàn ông ưu tú mặc trên người bộ đồ tây, vóc dáng thẳng đứng, tay ôm một bó hoa, cười bước vào.
Người đàn ông đang đứng trước mặt này chính là Hứa Vân Phong.
Sau khi nhìn thấy Tô Ánh Mai, hai mắt anh ta bất giác sáng lên, anh ta đưa bó hoa hồng tới, cười nói: “Tổng giám đốc Tô, người được mệnh danh là viên ngọc trai của Hòa Bình, ngay cả ở thành phố Thanh Lạc chúng tôi cũng nghe đến tên cô, hôm nay được gặp, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp.”
Tô Ánh Mai nhíu mày, cô không nhận lấy bó hoa hồng của Hứa vân Phong, mà thẳng thừng đi vào vấn đề chính, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt của anh Hứa, chúng ta vẫn nên nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Đáy mắt Hứa Vân Phong có chút không vui, anh ta tùy ý nhét bó hoa hồng vào trong tay thư ký Lỗ Nguyệt Liên, cười nói: “Quà Hứa Vân Phong tôi tặng từ trước tới nay không có chuyện thu về lại.”
Mặc dù anh ta đang cười nhưng giọng nói rất cương quyết, không thể nào phản bác lại.