“Lời anh nói vốn dĩ là sự thật.” Trần Gia Bảo lắc đầu, thở dài nói: “Pháp luật là đại diện cho ý chí của giai cấp thống trị, bản chất của nó chính là công cụ để bảo vệ giai cấp thống trị, nếu như anh nhớ không lầm thì câu nói này có trong môn giáo dục công dân của cấp ba đấy, em chắc phải được học qua rồi.”
Liễu Ngọc Anh mím môi, không biết nên phản bác như thế nào, cô đột nhiên hứ một tiếng, nói: “Dù sao thì trong mắt của thế giới này, pháp luật chính là thứ đại diện cho công bằng chính nghĩa, đây cũng chẳng phải là thời đại cường quyền áp bức bắt nạt kẻ yếu như một trăm năm trước nữa, sao có thể là xã hội cường quyền lấy thịt đè người được? Vậy nên anh nói Đồ Chí Phàm sẽ xin lỗi anh ấy, chuyện này em không tin đâu.”
Cô vừa nói xong thì tột nhiên có một người đang hoảng loạn chạy ra khỏi cục cảnh sát, sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, mắt anh ta sáng lên như sao, lập tức chạy nhanh tới. Trong ánh mắt của vô số người, anh ta bốp một tiếng, thẳng thừng quỳ xuống, sau đó vừa thở hổn hển vừa sợ hãi nói: “Anh… Anh Trần, tôi xin lỗi.”
Người đó là lại Đồ Chí Phàm!
Liễu Ngọc Anh ngây người tại chỗ, không ngờ lời Trần Gia Bảo nói lại là thật, hơn nữa Đồ Chí Phàm không những chủ động tới xin lỗi mà còn quỳ xuống trước mặt Trần Gia Bảo.
Cảnh tượng này khiến Liễu Ngọc Anh vô cùng sửng sốt, cảm giác tam quan của mình đều sụp đổ hết rồi.
Mọi người xung quanh đang đi tới đi lui trong cục cảnh sát, khi nhìn thấy con trai của cục trưởng lại đi quỳ trước mặt một người thanh niên, bọn họ đều giật nảy mình, lần lượt suy đoán thân phận của Trần Gia Bảo.
Vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn không hề thay đôi, tất cả những điều đang xảy ra trước mắt này dường như đều nằm trong dự liệu của anh hết, anh khoanh hai tay trước ngực, lạnh nhạt nói: “Anh mà cũng biết sai á?”
“Tôi biết sai, tôi biết sai rồi, một tháng trước tôi mới tới thành phố Hòa Bình, cũng không quen thuộc lắm với nơi này, nên không biết anh chính là anh Trần kia, thế nên mới có mắt không thấy Thái Sơn, đi đắc tội với anh, vẫn mong anh Trần rộng lượng tha thứ, đừng chấp nhặt với kẻ hèn mòn nhưu tôi.” Đồ Chí Phàm vô cùng bất an.
Thời gian anh ta tới thành phố Minh Trị không dài, nhưng anh ta đã vô số lần nghe được chuyện của anh Trần, hơn nữa những chuyện này đều có một điểm chung, một khi là người đắc tội với anh Trần, không có trường hợp nào ngoại lệ cả, tất cả đều có kết cục rất thảm!
Trần Gia Bảo liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Từ trước tới giờ tôi chỉ cho người khác một cơ hội, nhớ kỹ, không có lần thứ hai, nếu không thì cho dù bố anh là ai thì cũng không bảo vệ nổi cho anh đâu.”
Giọng điệu của Trần Gia Bảo dường như rất cao ngạo, giống như người nắm giữ cả thế giới, hơn nữa lại còn mang theo cả ý uy hiếp, điều này khiến một người từ tước tới giờ vẫn luôn tuân thủ pháp luật như Liễu Ngọc Anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đồ Chí Phàm thở phào nhẹ nhõm, vui mừng cười tít mắt, vội vàng giơ tay lên thề thốt, nói: “Cảm ơn anh Trần nhiều làm, cảm ơn anh Trần nhiều lắm, anh yên tâm đi, tôi bảo đảm về sau sẽ tránh xa Liễu Ngọc Anh, tuyệt đối không gây khó dễ cho cô ấy.”
“Ừ, anh đi đi.” Trần Gia Bảo nói.
Đồ Chí Phàm như cá chết được thả về với nước, vội vàng đứng dậy, lấy tay lau mồ hôi lạnh ở trên trán, chạy nhanh đi như một làn khói, cả quá trình đều không nhìn Liễu Ngọc Anh một cái, y như kiểu thoát khỏi mười tám tầng địa ngục ấy.
Đợi đến khi Đồ Chí Phàm đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa, Liễu Ngọc Anh vẫn còn cảm giác đầu óc như đang không ngừng quay cuồng.
Trần Gia Bảo nói: “Có phải em cảm thấy rất khó hiểu không?”
Liễu Ngọc Anh trầm mặc, quả thật cô không thể nào hiểu nổi.
“Nguyên nhân rất đơn giản.” Trần Gia Bảo bước nhanh về phía trước, kéo tay Liễu Ngọc Anh, vừa đi vừa nói: “Bởi vì anh mạnh hơn anh ta, trong thế giới này, anh có thể nắm được sinh tử của anh ta, vậy nên anh ta coi anh như thần, đây chính là một mặt chân thật của xã hội này, nó vĩnh viễn là xã hội kẻ mạnh đàn áp kẻ yếu.”