Tiếp đó, anh ta không hiểu sao mình là con trai của Cục trưởng mà phải sợ tên dặt dẹo Trần Gia Bảo
“Không biết là ai đã cho anh lá gan mà anh dám khiêu khích tôi, và đứng ngay trước mặt đe dọa người phụ nữ của Trần Gia Bảo này.” Trần Gia Bảo nói rồi vung tay giáng một cái bạt tai ngay trước sự chứng kiến của mọi người.
Một tiếng “bốp” vang lên chát chúa, Đồ Chí Phàm còn đang ngơ ngác thì đã bị Trần Gia Bảo tát văng cả người, rơi bộp xuống đất, gò má sưng vù.
Trần Gia Bảo còn nương tay, nếu không với sức mạnh của anh thì sợ rằng một cái bạt tai vừa rồi đã khiến cho Đồ Chí Phàm nát bươm.
Chu Tố My và những người khác bàng hoàng, không ngờ Trần Gia Bảo dám ngông nghênh đến mức dám đánh cả Đồ Chí Phàm.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ta không biết Đồ Chí Phàm là con trai của Cục trưởng à? Bản thân anh ta không sợ nhưng mà Ngọc Anh sẽ bị liên lụy vì anh ta mất. Ôi, thật không biết Ngọc Anh tìm đâu ra ông người yêu đỉnh của chóp thế này, thô lỗ mất lịch sự thật, chẳng nghĩ cho hoàn cảnh của Ngọc Anh gì cả.”
Chu Tố My lắc đầu ngán ngẩm, bỗng chốc chê trách Trần Gia Bảo rất nhiều.
Đồ Chí Phàm ôm mặt đứng lên, tức tối hổn hển: “Anh dám đánh tôi, anh dám đánh cả tôi cơ đấy. Tôi ra lệnh cho anh hãy xin lỗi tôi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ nói với bố tôi, để bố tôi cách chức Liễu Ngọc Anh!”
Chu Tố My và những người khác thầm thở ngắn than dài, tỏ thái độ “quả nhiên là vậy”.
Liễu Ngọc Anh vẫn kiên quyết đứng bên Trần Gia Bảo, lên tiếng chế nhạo trước: “Đời tôi ghét nhất cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như anh, bà đây không thích làm tiếp nữa đấy. Gia Bảo, mình đi thôi, nhìn anh ta thôi là em thấy mắc ói.”
“Anh có thể về mách bố, tôi tên là Trần Gia Bảo nhé.”
Trần Gia Bảo nói xong thì đi đến trước mặt Liễu Ngọc Anh, thoáng chốc, vẻ mặt đã trở nên dịu dàng, anh nắm bàn tay ngọc ngà của cô ấy và cười bảo: “Đi, đưa vợ bé đi dạo phố mua sắm nào.”
Liễu Ngọc Anh cười tươi rói, nắm tay Trần Gia Bảo rời đi.
Trần Gia Bảo?
Đồ Chí Phàm cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng ngay lúc này nhất thời không nhớ ra được là đã từng nghe thấy ở đâu.
“Trần Gia Bảo? Từ trước tới giờ tôi chưa từng bao giờ nghe thấy tên này bao giờ, giả vờ cái gì cơ chứ, ông đây nhất định sẽ dạy dỗ mày một trận ra trò.”
Đồ Chí Phàm nhìn bóng lưng đang rời đi của Trần Gia Bảo, không ngừng cười lạnh.
Trong lòng đám người Trần Uyển Kỳ thầm thở dài một hơi, quả nhiên Trần Gia Bảo đắc tội với Đồ Chí Phàm thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì, thậm chí ngay cả Liễu Ngọc Anh cũng bị anh ấy liên lụy nữa.
Đồ Chí Phàm lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của vị cục trưởng kia, cũng chính là bố anh ấy, vừa mở miệng thì câu đầu tiên đã lộ rõ sự oan ức: “Bố, con bị người ta đánh rồi… Không không không, tuyệt đối không phải là con chủ động đi khiêu khích trước đâu, là đối phương quá kiêu ngạo thì có, anh ta không coi cục cảnh sát ra gì hết, loại người như thế này tuyệt đối không thể nhân nhượng được, nếu không thì trị an của thành phố Hòa Bình chắc chắn sẽ rất đáng lo ngại… Vâng, à đúng rồi, anh ta tên là Trần Gia Bảo….”
Đồ Chí Phàm vừa nói xong ba chữ “Trần Gia Bảo”, thì đột nhiên đầu bên kia điện thoại đột nhiên im bặt lại, bầu không khí dường như cũng có gì đó không đúng, trong lòng anh ta dâng lên một loại cảm giác kỳ quái: “Bố, sao vậy?”
Một lúc sau, giọng nói của bố anh ta truyền tới: “Người tên Trần Gia Bảo mà con nói này có phải là còn khá trẻ, nhìn trông rất giống sinh viên đại học không?”
Trong giọng nói nặng nề của cục trưởng Đỗ còn mang theo chút sợ hãi.
Đồ Chí Phàm càng tò mò hơn, anh ta nói: “Đúng vậy, chính là anh ta, bố, bố biết Trần Gia Bảo sao? Vậy thì hay rồi, bố lập tức bắt anh ta xin lỗi con đi…”
Anh ta còn chưa cả nói xong, quả nhiên giọng nói giận dữ trong điện thoại đã cắt ngang lời anh ta: “Cái gì? Thật sự là anh ta? Tên gây họa nhà con, anh BẢo là người con có thể đắc tội được hay sao, con lập tức cút đi xin lỗi anh Trần ngay cho bố, nếu như anh Bảo không tha thứ cho con thì sau này tôi sẽ đoạn quyệt quan hệ bố con với anh!”
Sau khi mắng xong, ông ta liền tức giận tắt máy.
Đồ Chí Phàm ngơ ngác không hiểu gì, đầu anh ta quay mòng mòng, rõ ràng anh ta đã chịu một cái tát, sau giờ lại bắt anh ta đi xin lỗi Trần Gia Bảo?